Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1202 - Chương 1202: Hứa Dân Lợi: Con Ranh Chết Tiệt Này!

Chương 1202: Hứa Dân Lợi: Con ranh chết tiệt này! Chương 1202: Hứa Dân Lợi: Con ranh chết tiệt này!

Khi đến nơi, Lạc Băng Nhan xuống xe, rồi khoác thêm một chiếc áo khoác mà Lâm Khê đưa cho, rồi mới đi vào trong.

Lúc này, đúng lúc có một người đi từ trong ra, người này là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, dáng người cao gầy, mặc một bộ âu phục màu xanh lam, tướng mạo khá bình thường, cũng không có gì khiến cho người ta chú ý cả.

Ông ta ngước mắt lên, nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc đang đi đến thì lập tức lộ ra nụ cười ấm áp và nhiệt tình, lại nhanh chân tiến lên.

“Băng Nhan!”

“Chú Hứa?” Lạc Băng Nhan khẽ giật mình, rồi lại mỉm cười khách sáo.

Vị chú Hứa ở trước mặt này chính là cổ đông lớn của tập đoàn, cũng là bạn tốt của cha nàng, hai người đã chơi với nhau vài chục năm, hồi xưa thì dốc sức làm ăn với cha, sáng lập lên tập đoàn Cự Phong, hiện giờ cũng là phó chủ tịch hội đồng quản trị.

Mà Hứa Minh Huyên khiến cho người ta chán ghét kia, chính là con trai người này.

Cha mẹ nàng có quan hệ không tệ với người này, nên thường xuyên mời đến nhà chơi, nhưng mà, nàng lại không thích người này lắm, cảm thấy người này luôn cậy già lên mặt, thường xuyên nghi ngờ những quyết định của nàng ở tập đoàn, mà con của ông ta thì lại càng khiến người ta chán ghét.

Nếu như không phải người này thổi gió bên tai cha mẹ, thì chắc chắn cha sẽ không coi trọng Hứa Minh Huyên kia, cũng không ủy thác trách nhiệm và còn tác hợp cho nàng và Hứa Minh Huyên.

May mà sau khi cha gặp Diệp tiên sinh thì không còn ý nghĩ này nữa.

Hứa Dân Lợi dò xét một phen, cười nói: “Băng Nhan, sao hôm nay cháu ăn mặc xinh đẹp và long trọng thế? Đi tham gia tụ hội gì à?”

“Vâng!” Lạc Băng Nhan gật đầu, giọng nói cũng hơi lạnh nhạt.

“Cháu. . .vào trước đây, cha cháu đang tìm cháu!” Nàng lại mỉm cười, rồi định cất bước đi vào nhà.

Hứa Dân Lợi cười nói: “Ừ! Băng Nhan, ngày mai có muốn qua nhà chú ăn cơm không? Minh Huyên còn thường xuyên nhắc đến cháu đấy! Hai người các cháu đều là người trẻ tuổi, có thể thường xuyên gặp mặt một chút, hồi bé bọn cháu quan hệ rất tốt còn gì!”

“Không cần đâu!” Lạc Băng Nhan lắc đầu, lạnh lùng từ chối.

Nàng cũng không chờ Hứa Dân Lợi nói gì, đã trực tiếp cất bước đi vào trong.

Hứa Dân Lợi há hốc mồm, sững sờ tại chỗ.

Nhìn bóng lưng bước đi rất nhanh kia, sắc mặt ông ta không khỏi trầm xuống, tròng mắt hơi híp lại, gương măt vốn đang rất hiền lành ấm áp, đã biến thành âm trầm đáng sợ.

“Cái con ranh chết tiệt này!” Ông ta cắn răng, mắng nhỏ một câu, “Có gì mà kiêu ngạo chứ, lại còn dám xem thường Minh Huyên. . .Còn cả thằng ranh chết tiệt này cũng là phế vật mà, bảo nó theo đuổi, tán tỉnh một cô gái mà cũng không làm được, đúng là vô dụng!”

Ông ta mắng vài câu rồi mới quay người lại, sắc mặt đã khôi phục dáng vẻ hiền lành và nụ cười tủm tỉm như bình thường.

“Lâm Khê!”

Ông ta còn nhiệt tình vẫy tay chào hỏi với Lâm Khê, sau đó mới leo lên xe của mình rời đi.

Lạc Băng Nhan đi vào nhà, nhìn thấy cha mình thì chào một tiếng: “Cha!”

“Về rồi à!” Lạc Chấn Đình đang ngồi hút thuốc ở bên kia, thấy còn gái mình đi vào thì vội vàng dập đi.

Ông dò xét một phen, rồi mỉm cười, trêu ghẹo nói: “A…! Hôm nay ăn mặc long trọng như vậy để đi đâu vậy, là đi hẹn hò sao?”

“Hẹn hò cái gì, con có thể hẹn hò với ai!” Lạc Băng Nhan bật cười, tiếp đó lại hiện lên vẻ nghiêm nghị và cứng rắn, “Cha vẫn còn hút thuốc à! Mẹ đã nói là không cho cha hút rồi còn gì! Thân thể của cha vốn đã không tốt rồi!”

Lạc Chấn Đình khoát tay, cười nói: “Không sao! Cha hút ít đi vài điếu là được!”

Lạc Băng Nhan cũng không cố níu không thả, mà chuyển đề tài: “Mẹ đâu ạ? Ngủ rồi sao? Cha gọi con về làm gì? Không có quan hệ gì với chú Hứa đấy chứ? Chú ấy vừa đến đây làm gì?”

Dù sao cha cũng rất ngoan cố, nên nói nhiều cũng vô dụng.

Lạc Chấn Đình lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Chưa ngủ! Mẹ con vẫn đang nói chuyện điện thoại, không phải chỉ là sinh nhật thôi sao, cần gì phải hưng phấn đến mức này chứ! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm long trọng như vậy nữa!”

“Sao thế, không có chuyện gì thì không được gọi con gái bảo bối của cha về thăm nhà à? Mấy ngày rồi còn không về đây, mẹ con cứ lải nhải về con suốt, dù công việc bận rộn thì con cũng phải thường xuyên về thăm nhà chứ!”

“Một mình con ở một ngôi nhà lớn như vậy, chúng ta không lo lắng sao! Biết thế thì đã không nên để con dọn ra ngoài rồi. . .”

Sau đó, ông lại bắt đầu nói liên miên, lải nhải.

“Cha, được rồi! Con biết rồi!” Lạc Băng Nhan vội vàng lên tiếng, cắt đứt lời nói của cha mình, nàng thấy hơi bất đắc dĩ.

“Hình như. . .con rất có ý kiến với chú Hứa của con nhỉ?”

Lạc Băng Nhan bĩu môi một cái, hừ nói: “Không có. . . con nào dám chứ!”

Trước kia, mỗi khi nàng và chú Hứa có ý kiến khác nhau, cãi nhau thì cha lại giúp chú Hứa, còn nói cái gì mà chú Hứa là tiền bối, nên phải tôn kính, còn nói là chú Hứa chỉ muốn tốt cho tập đoàn thôi.

Lạc Chấn Đình lắc đầu, cười nói: “Con không thích Minh Huyên thì cũng không sao! Nhưng đừng giận chó đánh mèo lên người chú Hứa, ông ấy vừa đến đây vì chuyện của mẹ con thôi!”

“Con biết rồi!” Lạc Băng Nhan nói với vẻ rất không tình nguyện.

“Một là lâu không gặp, thấy nhớ con nên mới gọi con về, còn hai là cha cũng có chuyện muốn bàn với con.”

“Chuyện gì ạ?”

“Không phải sinh nhật mẹ con sao, bà ấy muốn tổ chức một bữa tiệc, còn nói là phải long trọng một chút, mời nhiều người một chút, bà ấy còn cố tình nhắc đến một người, bảo con mời người đó đến, bà ấy muốn gặp mặt một lần.”

“Ai ạ?”

“Con nói xem? Tất nhiên là thằng bé mà con gái bảo bối của chúng ta coi trọng rồi!” Lạc Chấn Đình cười ha ha một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment