Lạc Băng Nhan ngây ra một lúc, gương mặt xinh đẹp như băng sơn đã đỏ bừng.
“Cha! Cha nói cái gì đó!” Nàng oán trách một tiếng, rồi lại giải thích: “Con mới không có. . .”
“Ha ha!” Lạc Chấn Đình lại cười to.
Ông còn không hiểu tính tình của con gái mình sao, rõ ràng là miệng nói một đằng, nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo mà!
“Cha…” Lạc Băng Nhan đỏ mặt, dậm chân.
Lạc Chấn Đình cười nói: “Vậy con có mời hay không nào?”
“Chuyện này. . .con. . .để lát nữa con hỏi thử xem! Anh ấy rất bận, chưa chắc là sẽ đến đâu!” Lạc Băng Nhan nhỏ giọng nói, khuôn mặt lại đỏ hơn vài phần.
“Thật ra thì cũng không có gì đâu, mẹ con chỉ đơn thuần là tò mò thôi, cho nên mới muốn gặp mặt một lần, để xem cuối cùng là tên nhóc nào có thể bắt được trái tim của đứa con gái bảo bối của bà ấy thôi!” Lạc Chấn Đình cười nói: “Con cũng đừng cảm thấy ngại ngùng làm gì!”
“Đi, chúng ta đi ăn khuya đi! Chờ mẹ con gọi điện thoại xong thì con lại đi qua xem bà ấy!” Ông nói xong thì đứng dậy, đi vào bên trong.
Lạc Băng Nhan cũng đi theo, nàng bỗng nhiên nhớ đến thứ gì nên lại hỏi: “Con không ăn đâu, tối nay con đã ăn nhiều lắm rồi! À đúng rồi, cha, cha có biết người nào họ Kỷ ở Đế Kinh không, rất giàu có ý?”
“Họ Kỷ?” Lạc Chấn Đình dừng bước, quay đầu lại nhìn, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Không có gì, chỉ là hôm nay con đi tham gia một buổi offline fan hâm mộ, thì gặp được một vị Kỷ tiểu thư từ Đế Kinh tới, hình như nhà cô ấy cực kỳ giàu có!”
“Cực kỳ giàu có? Còn giàu có hơn nhà chúng ta à?”
“Chắc là vậy!”
Lạc Chấn Đình nghe xong thì khẽ giật mình kinh ngạc, tiếp đó thì lại nhíu mày suy tư một phen, bỗng nhiên, sắc mặt ông lại thay đổi.
Sau đó, ông hơi lắc đầu, rồi tự lẩm bẩm: “Không thể nào đâu!”
Lạc Băng Nhan tò mò hỏi: “Cha, sao thế ạ?”
“Cha cũng không rõ tình hình bên Đế Kinh lắm, nhưng cũng có nghe qua về một nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ này. . . cực kỳ không tầm thường!” Lạc Chấn Đình nói xong thì trên mặt còn lộ ra vẻ kiêng kị và sợ hãi.
Lạc Băng Nhan thấy thế thì sắc mặt cũng biến đổi.
Nhà họ Kỷ này có thể làm cho cha kiêng kị như vậy, thì chỉ sợ không chỉ giàu có như những gì nàng tưởng tượng, mà thậm chí, còn có khả năng là không chỉ có tiền thôi đâu!
Nàng cắn nhẹ bờ môi đỏ nở nang, trong lòng lại thấy càng khó chịu hơn.
“Chắc người còn gặp không phải là người nhà họ Kỷ này đâu! Chắc con cũng không gặp được người nhà này đâu! Coi như cha con muốn gặp thì cũng không gặp được nữa là!” Lạc Chấn Đình khoát khoát tay, cười nói: “Đế Kinh có rất nhiều kẻ có tiền, chắc là người của một nhà họ Kỷ khác thôi!”
Lạc Băng Nhan hơi nhăn mày, cũng không nói gì nữa.
Nagf cảm thấy, vị Kỷ tiểu thư thần bí này, rất có thể người trong nhà họ Kỷ mà cha vừa nhắc đến.
Lạc Chấn Đình cũng không để ý, cười hỏi: “Buổi offline fan hâm mộ á? Từ bao giờ con lại đi tham gia loại tụ hội này rồi?”
“Là hội fan hâm mộ của Diệp tiên sinh!”
“A! Chẳng trách! Có những ai vậy? Hôm nay con ăn mặc long trọng như vậy, chắc chắn là người xinh đẹp nhất nhỉ! Có ai có thể xinh đẹp hơn con gái bảo bối của cha chứ!”
“Nào có! Con gái của cha chỉ là hạng chót thôi! Còn có mấy người xinh đẹp hơn nữa kìa!”
“Thật á? Cha không tin!”
Lạc Chấn Đình nghe xong thì khẽ giật mình, tiếp đó thì lại mỉm cười, ông không hề tin lời này, ông vẫn rất tự tin với dung mạo của con gái mình, thật ra thì con gái ông cũng chẳng kém vị ngôi sao họ Tô kia là mấy.
Nếu như còn xinh đẹp hơn cái gái mình, vậy thì chỉ có tiên nữ trên trời thôi!
“Cha không tin thì thôi! Cha, để con hỏi anh ấy xem đã. . . anh ấy nói là có rảnh!”
“Vậy thì tốt quá! À đúng rồi, con có nói là tiệc sinh nhật không? Tranh thủ nói với cậu ấy là không cần chuẩn bị quà đâu, cha phiền nhất là quà tặng gì gì đó, mau bảo cậu ấy đừng mang quà, chỉ cần có mặt là được rồi!”
“Vâng! Con nói với anh ấy rồi. . . cha, con không ăn đâu, con đi xem mẹ một chút đây!”
“Được được được! Hay là tối nay ngủ ở nhà luôn đi!”
“Không được, lát nữa con sẽ về, ngủ ở bên kia quen rồi, mà Lâm Khê còn đang chờ con nữa kìa!”
“Được rồi. . .”
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc kết thúc live stream, tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ cho bọn nhỏ xong, thì cầm điiện thoại di động lên, trả lời một ít tin nhắn của Vũ Đình, Trác Lâm, còn cả Kỷ tiểu thư, Lý Lệ Quyên. . .
Sau cùng thì lại trả lời Lạc tiểu thư.
Hắn đế điện thoại di động xuống rồi trầm ngâm.
“Tiệc sinh nhật à!”
Hắn rất ít khi tham gia tiệc sinh nhật, nên cũng không có nhiều kinh nghiệm tặng quà, năm ngoái khi đi sinh nhật cô Trần Mộng thì hắn đã tặng một cặp vòng ngọc mình tự làm, có lẽ lần này cũng tặng một món trang sức mình tự làm là được.
Với thân phận của ông chủ Lạc, cộng thêm quan hệ của hắn và Lạc tiểu thư, thì vẫn nên tặng một món quà quý giá một chút thì tốt hơn.