Biệt thự nhà họ Lạc.
Sáng sớm, đã có khách khứa đến cửa, lần lượt có xe lái đến, dừng ở đường cài bên ngoài trang viên, mà bầu không khí trong biệt thự thì tràn đầy vui vẻ và náo nhiệt.
Đến gần giữa trưa, khách mời lại càng nhiều hơn, càng sôi nổi náo nhiệt hơn.
Mười giờ hơn, một chiếc Rolls Royce đi đến.
“Náo nhiệt thật!” Hứa Minh Huyên ngồi trên ghế lái phụ, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe, anh ta mặc một bộ âu phục tối màu phẳng phiu, nhưng thân thể anh ta lại quá gầy gò, khiến cho bộ quần áo đắt tiền trên người lại trở nên tầm thường.
Tóc cũng được chải chuốt cẩn thận, trên mặt cũng được đánh một lớp phấn, nhìn trông trắng hơn vài phần, gương mặt vốn bình thường cũng trở nên đẹp trai hơn mấy phần.
“Đúng thế!” Hứa Dân Lợi ngồi ở phía sau, ăn mặc cũng khá chính thức, cười nói: “Chú Lạc của con có thân phận gì, mặt mũi lớn đến cỡ nào chứ! Đừng nói là tiệc sinh nhật, mà chỉ cần mượn cái lý do vớ vấn nào đó để bày tiệc rượu, thì cũng có vô số người tranh cướp lao đến xum xoe!”
“Hâm mộ chứ? Vậy thì con phải nhanh chóng theo đuổi Băng Nhan đi, nếu như cưới được Băng Nhan, vậy thì 10 tỷ kia chẳng phải là của con rồi sao! Đã lâu như thế rồi mà vẫn chẳng có tiến triển gì, thật là vô dụng!” Ông ta càng nói thì càng tức, cuối cùng còn khiển trách một câu, còn dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép để nhìn con trai mình.
Vợ ông ta ở một bên cũng mở miệng quở trách: “Đúng vậy! Minh Huyên, mẹ cũng thấy lo lắng thay cho con đấy, trước kia con rất biết theo đuổi con gái cơ mà, tại sao bây giờ lại không làm được rồi.”
Thân thể của bà ta mập mạp, gương mặt tròn trịa, chiếc váy đầm màu đỏ bị những lớp mỡ của bà ta kéo căng ra, chỗ bụng còn có từng vòng từng vòng nếp uốn, một đôi mắt híp khiến cho bà ta trông có vẻ hơi hung lệ.
“Con…” Hứa Minh Huyên quay người, cười gượng một tiếng.
Phụ nữ bình thường thì chỉ cần dùng chút tiền là có thể theo đuổi tán tỉnh được, nhưng Băng Nhan là phụ nữ bình thường sao? Xuất thân cao, điều kiện cá nhân cũng rất tốt, nên tự nhiên ánh mắt cũng rất cao, đừng nói là anh ta, mà rất nhiều công tử nhà giàu có điều kiện tốt hơn anh ta cũng không lọt được vào mắt Băng Nhan nữa là.
Chỉ là nhà anh ta khá thân với nhà Băng Nhan, chú Lạc lại khá thích anh ta, nhưng mà cái này cũng chẳng có tác dụng gì, trái lại còn để cho Băng Nhan chán ghét anh ta hơn.
Kế hoạch lần trước mà cha mẹ anh ta nghĩ ra, cũng thất bại vì nguyên nhân bất ngờ, nên anh ta cũng không có cách nào khác.
Vừa nghĩ đến chuyện đó thì anh ta lập tức nhíu mày, trong lòng vẫn còn thấy hơi tức giận.
Hôm đó, tất cả vốn đang rất thuận lợi, chỉ cần kế hoạch thành công thì anh ta có thể lập công rồi, có thể khiến cho Băng Nhan nhìn anh ta bằng con mắt khác, nói không chừng còn có thể phát triển tình cảm thêm một bước, nhưng mà kết quả, lại có một vị ông chủ DIệp thần bí đột nhiên xuất hiện!
Vẻ ngoài đẹp trai thì chưa nói, thế mà còn có tiền và địa vị cao như vậy nữa.
Nhưng mà cũng may là tên đó đã có gia đình và có con rồi, nên cũng không có uy hiếp quá lớn.
“Con phải cố gắng lên đi!” Mẹ Hứa vừa trừng mắt vừa mắng: “Dạo này dì Lý của con cũng không nhắc đến con nữa rồi, mẹ thấy thì bà ta đã thất vọng với con rồi, không thích con nữa rồi, tốt nhất là con nên cố gắng lên cho mẹ đi!”
“Mẹ và cha con suy nghĩ nhiều biện pháp như vậy rồi, tại sao con lại không hoàn thành được cái nào chứ?”
Hứa Minh Huyên bất đắc dĩ nói: “Mẹ, hiện giờ Băng Nhan rất chán ghét con, tặng hoa tặng quà gì cũng không nhận, mà lần đó cũng là ngoài ý muốn thôi, con đã nói rồi. . .”
Mẹ Hứa trách mắng: “Mẹ mặc kệ, con nhất định phải theo đuổi được Băng Nhan cho mẹ, nếu như bị người khác cướp mất, vậy số tiền đó sẽ rơi vào nhà khác hết, không chỉ có nhà chúng ta nhìn chằm chằm vào Băng Nhan, mà còn có rất nhiều người khác nữa đấy!”
Hứa Dân Lợi nói theo: “Lát nữa nhớ thông minh một chút, biểu hiện tốt một chút, cố gắng nịnh nọt chú Lạc và dì Lý của con đi!”
Trong khi nói chuyện, thì trên mặt ông ta hiện lên một tia ngưng trọng và ngờ vực.
Trước đó, hai người này vẫn rất hài lòng với Minh Huyên, rất xem trọng Minh Huyên, nhưng dạo này, thái độ lại hơi thay đổi, cũng không nhắc đến Minh Huyên nữa, khi ông ta nói đến Minh Huyên thì thái độ của hai người đều hơi lạnh nhạt.
Ông ta cảm thấy, hai người này đã có lựa chọn khác tốt hơn, cho nên không coi trọng Minh Huyên nữa.
Cho nên, ông ta mới rất gấp gáp.
Nếu như Băng Nhan bị nhà khác cướp mất, vậy thì mưu đồ nhiều năm của ông ta sẽ phải thất bại rồi!
Hứa Minh Huyên trả lời: “Con biết rồi!”
Xe dừng lại, anh ta sửa sang quần áo, thở sau, lúc này mới phục hồi tinh thần, mở cửa xuống xe, cầm quà tặng đi theo cha mẹ, đi về phía trang viên.
Trên đường đi thì còn nhìn thấy không ít người quen, có ít người là người trong tập đoàn, cũng có người quen trên việc kinh doanh, Hứa Dân Lợi đều lộ ra nụ cười hiền hòa và nhiệt tình chào hỏi: “Ấy! Xin chào! Xin chào!”