Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1205 - Chương 1205: Lạc Băng Nhan: Anh Đến Rồi!

Chương 1205: Lạc Băng Nhan: Anh đến rồi! Chương 1205: Lạc Băng Nhan: Anh đến rồi!

Khi đi đến cửa biệt thự, ánh mắt của ba người nhà Hứa Dân Lợi đều sáng lên khi nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc ở cửa ra vào.

“Băng Nhan! Ui, hôm nay xinh đẹp quá nha!”

Một chiếc áo âu phục ngắn tay màu trắng, cộng thêm một chiếc quần thể thao, cách ăn mặc rất đơn giản, sạch sẽ lại tao nhã, lại có thêm vài phần đoan trang, có điều, dáng người của nàng quá đẹp, nên mặc như vậy rồi mà vẫn rất khiêu gợi.

Đường cong ở trước ngực thì vô cùng kinh người, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Chiếc quần thể thao ở bên dưới cũng thể hiện ra đôi chân thon dài hoàn mỹ của nàng, nhất là nơi mông thì còn bị kéo căng ra, tạo thành một hình dáng tròn trịa, mê người như trái đào mật.

Gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn luôn lạnh lùng như mọi khi, ngũ quan tinh xảo không tì vết giống như được điêu khắc, đôi mắt đẹp lạnh lẽo, mũi ngọc tinh xảo vểnh cao, hai bên môi đỏ hơi mỏng, mềm mại như nước nhẹ nhàng nhếch lên, tạo thành một nụ cười mê người.

Nàng chỉ đứng ở đó, thì đã đẹp như một bức tranh rồi, nàng chỉ làm một gương mặt lạnh mà không cần mỉm cười, thì vẫn có một loại mị lực kinh người rồi.

Khí chất lãnh diễm như băng kia càng khiến cho người ta muốn chinh phục.

Mà thân thể của nàng thì lại hết sức nóng bỏng, gợi cảm, sexy, bốc lửa. . .

Hứa Minh Huyên ngây người, thất thần nhìn người ngọc trước mặt rất lâu.

Đến ngay cả Hứa Dân Lợi cũng ngây người một lúc, trong mắt cũng lóe lên một tia nóng bỏng, nhưng lại che giấu rất tốt.

Mà trong mắt mẹ Hứa ở bên cạnh cũng phun ra một tia nóng bỏng, bà ta luôn tha thiết ước mơ đứa con dâu xinh đẹp và mang theo 10 tỷ tài sản này, nếu như mà cưới được thì nhà bọn họ sẽ phát đạt rồi!

Người ngọc ở cửa nghe thấy người gọi mình thì nhấc mắt nhìn qua.

Trong đôi mắt đẹp lạnh lẽo của nàng không có chút gợn sóng nào, nàng chỉ lễ phép mà gật đầu một cái, coi như đã chào hỏi.

Ba người cũng quen thuộc cảnh này nên cũng không cảm thấy gì, dù sao tính cách của Băng Nhan cũng vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, cũng chỉ nhiệt tình với cha mẹ của nàng một chút thôi.

Hứa Dân Lợi thấy con trai vẫn ngẩn ngơ và thất thố như cũ thì nhất thời cau mày lại, trừng mắt nhìn con trai mình, rồi ông ta lại lộ ra vẻ mặt vui cười, tiến lên một bước.

“Băng Nhan, sao cháu lại ra ngoài này?”

Theo lý mà nói, thì không cần Băng Nhan đứng đây đón khách mới đúng.

Lạc Băng Nhan cũng không nhìn ông ta, mà chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: “Đợi người!”

Hứa Dân Lợi nhất thời giật mình.

Đợi người?

Là chờ đợi vị khách nào sao?

Là ai mà đáng giá để Băng Nhan chuyên môn đứng chờ ở cửa chứ?

Là nữ, hay là nam?

Ông ta đang định hỏi một câu, thì thấy người ngọc phía trước bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trên gương mặt lạnh lùng như tòa núi băng kia bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười rực rỡ.

Trong nháy mắt, băng tuyết đã tan rã, mà xuân ý dạt dào đã bò lên đuôi lông mày, rực rỡ mà mê người.

Hứa Dân Lợi ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt, ông ta còn không dám tin vào hai mắt của mình.

Con bé Băng Nhan này vẫn luôn rất lạnh lùng, kể cả đối với cha mẹ thì cũng chưa bao giờ lộ ra nụ cười như thế mà?

Theo bản năng, ông ta cũng nghiêng đầu, nhìn theo về phía hướng đó.

Một giây sau, ông ta lại sững sờ, trợn mắt há hốc mồm.

Người thanh niên này. . .là ai vậy?

Xuất hiện từ đâu?

Lại có quan hệ gì với Băng Nhan?

Trong lúc nhất thời, ông ta giật mình tại chỗ, mặt đầy hoảng hốt nhìn người thanh niên ở cách đó không xa, gương mặt đẹp trai đến mức quá đáng kia cũng làm cho ông ta run sợ.

Hai mẹ con Hứa Minh Huyên cũng quay người lại theo, rồi cũng lần lượt thất thần.

Không chỉ có nhà bọn họ, mà tất cả người ở bốn phía cũng ào ào liếc nhìn về phía đó.

Người ngọc ở cửa nhẹ nhàng bước lên nghênh đón, mỉm cười nói: “Anh đến rồi! Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không đến chứ!”

Khi đến gần, nàng dừng lại, vươn tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung kia, rồi mỉm cười xinh đẹp, đôi mắt đẹp thì nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai, anh tuấn kia không chớp mắt.

Khi chú ý đến chiếc túi trên tay người thanh niên, thì nàng hơi giật mình, rồi vội vàng nói: “A…! Anh còn mang quà à? Đã nói là không cần mang mà! Mẹ tôi không cần quà đâu!”

“Nếu đã đến thì sao có thể không mang quà chứ!” Diệp Mặc cười khẽ, “Một món đồ chơi nhỏ mà thôi!”

Lạc Băng Nhan mấp máy môi đỏ, bất đắc dĩ nói: “Được rồi!”

Anh ấy đã mang đến rồi, cũng không thể bảo anh ấy cầm về.

Hứa Dân Lợi ở một bên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi đầy kinh ngạc: “Băng Nhan, cậu ta. . .cậu ta là ai vậy?”

“Vị này là. . . Diệp tiên sinh! Mẹ cháu cố tình bảo cháu mời anh ấy đến đây!” Lạc Băng Nhan quay người lại, sắc mặt lập tức thay đổi, nụ cười cũng giảm xuống, giọng nói thì lạnh lùng, nhưng đến khi nàng quay lại về phía Diệp Mặc, thì lại lộ ra nụ cười rực rỡ một lần nữa.

Hứa Dân Lợi lại sửng sổt, sắc mặt cũng thay đổi.

“Mẹ cháu bảo cháu mời đến?”

Lẽ nào thái độ của hai người Chấn Đình thay đổi là vì tên này?

Cũng bởi vì tên này nên bọn họ mới lạnh nhạt với Minh Huyên!

Ông ta nghĩ rõ ràng điểm này thì sắc mặt lập tức âm trầm xuống, nheo mắt lại mà nhìn chằm chằm vào người thanh niên kia, vợ ông ta cũng giống như vậy, cũng híp đôi mắt nhỏ của bà ta để nhìn ta, ánh mắt như đao như kiếm, tràn đầy vẻ căm hận.

Tên này, muốn phá hoại chuyện tốt của nhà bà ta!

Nếu thật sự để tên này cưới Băng Nhan, vậy chẳng phải 10 tỷ kia sẽ bay mất sao!

Mà Hứa Minh Huyên kia thì sắc mặt cũng rất âm trầm.

Là tên khốn khiếp ngày hôm đó!

Tại sao tên khốn này cũng đến đây?

Băng Nhan cũng thật là, biết rõ tên này đã có con rồi, mà vẫn còn đối xử đặc biệt như vậy, chắc hai người chú Lạc vẫn chưa biết chuyện này đi, bằng không thì sao có thể để mặc Băng Nhan làm như vậy, còn cố tình mời tên này đến.

Bình Luận (0)
Comment