Trong phòng, một đám quý phụ phu nhân ăn mặc lộng lẫy đang vây quanh một người, trên mặt họ còn hiện lên vẻ ân cần và lấy lòng.
“Lạc phu nhân, ngài xem chuỗi vòng tay được làm từ gỗ trầm hương cực phẩm này xem, nó được một đại sư nổi tiếng mài thành đấy, trên thị trường không có kiểu dáng nào tốt hơn nó đâu!”
“Lạc phu nhân…”
Ở giữa đám người là một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, dung mạo đoan trang, thân thể yểu điệu, có thể thấy khi còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân, trên người bà còn mặc một chiếc váy đầm màu xanh da trời.
Bà đang ngồi đoan trang ở đó, trong tay còn cẩn thận vuốt ve chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương.
Một lát sau, bà gật đầu, rồi đưa tay thả trước vòng vào trong hộp.
“Cũng không tệ lắm!”
“Lạc phu nhân…”
Ngay sau đó, lại có người tiến lên, muốn đưa món quà mà mình đã chuẩn bị tỉ mỉ lên để cho Lạc phu nhân xem qua, khiến cho Lạc phu nhân vui vẻ, lúc này, lại nghe thấy tiếng bước chân ở cửa truyền vào.
Mọi người trong phòng đều nhìn ra phía cửa, đầu tiên thì họ mỉm cười, muốn hô lên một tiếng Băng Nhan, hoặc Lạc tiểu thư, nhưng ngay sau đó, bọn họ liền ngây ngẩn cả người, trợn mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên ở phía sau đang bị Lạc tiểu thư lôi kéo kia.
Gương mặt chói mắt này khiến cho đám đàn bà phụ nữ ở trong phòng thấy choáng váng!
Vị Lạc phu nhân ở giữa kia cũng nhìn qua, rồi cũng ngơ ngác một chút.
Mặc dù bà đã nghe chồng mình nói qua, tướng mạo của vị này vô cùng đẹp trai, anh tuấn, hơn người, nên bà cũng đã chuẩn bị tâm lý sắn rồi, nhưng đến khi gặp mặt, thì vẫn bị chấn động một chút, thậm chí, còn có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Bà thì thào một câu: “Chẳng trách. . .”
Tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, gia thế lại bất phàm, nghe chồng mình nói thì vị này có lai lịch khá thần bí, lại cực kỳ giàu có, còn nhiều tiền hơn cả vị ông chủ Đinh kia nữa, đúng là một người con rể hoàn mỹ.
Chỉ tiếc là, đã có con rồi.
Ý của chồng bà là muốn ủng hộ con gái theo cướp, tranh đoạt một chuyến, tuy bà không phản đối, nhưng cũng không đồng ý lắm, vì cảm thấy như vậy sẽ làm con khổ con gái mình, cho nên bà mới bảo con gái mời vị này đến để gặp mặt xem thế nào.
Ấn tượng đầu tiên của bà với vị này cũng không tệ lắm!
Mọi người trong phòng lần lượt lấy lại tinh thần, bật thốt lên một tiếng kinh ngạc.
“Đây. . . đây là ai vậy?”
Vị này, sẽ không phải là bạn trai của Lạc tiểu thư chứ?
Không ít người đều sầm mặt lại, sắc mặt đều trở nên hơi khó coi.
Rất nhiều người trong số họ đều đang nhìn chằm chằm vào vị Lạc tiểu thư này, có ý đồ với nàng, nhưng bây giờ nàng đã có bạn trai, lại còn dẫn về ra mắt cha mẹ, vậy thì mộng đẹp của bọn họ sẽ tan tành.
Còn có không ít người lộ ra vẻ tươi cười, trêu ghẹo nói: “Băng Nhan, rốt cuộc cháu cũng dẫn bạn trai về nhà rồi!”
Sau đó, ánh mắt của họ đều nhìn qua để dò xét người thanh niên kia một phen, rồi cũng không chịu được mà lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.
Lạc Băng Nhan đỏ mặt, lúc này mới ý thức được mình vẫn còn đang nắm tay người ta, liền vội vàng buông tay ra rồi giải thích.
“Không phải! Không phải bạn trai! Anh ấy. . . là bạn thôi!”
Nhưng mọi người đều không tin, đã nắm tay thân mật như vậy, cộng thêm dáng vẻ thẹn thùng như thiếu nữ này của Băng Nhan nữa, thì sao có thể là bạn bình thường được, dù sao bọn họ cũng không tin!
Rõ ràng là người yêu mới đúng!
Lạc Băng Nhan thấy giải thích vô dụng thì hơi bất đắc dĩ, đành tiến lại gần mẹ của mình, rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ, không phải mẹ muốn gặp anh ấy à! Con dẫn đến rồi đây này! Con với anh ấy chỉ là bạn thôi, mẹ đừng có nói linh tinh giống nhé cha. . .”
Mẹ Lạc nghe xong thì nhất thời bật cười.
Bà còn có thể không nhận ra tâm tư của con gái mình sao!
Bà ngẩng đầu nhìn về phía người thanh niên kia một chút.
Vừa nhìn còn vừa gật gù, lộ ra vẻ tán thành.
Dung mạo này, hoàn toàn chính xác là không tầm thường, rất xứng với Băng Nhan, còn về phần gia cảnh, thì nhà mình còn không bằng nhà người ta kìa, cũng có thể nói là nhà mình trèo cao, điều tiếc nuối duy nhất là đã có con rồi, nghe nói mẹ của bọn nhỏ còn là một ngôi sao lớn.
Con gái mình trông rất bá đạo và cường thế, nhưng đó cũng chỉ là trên sự nghiệp thôi, còn về mặt tình cảm thì lại không có nhiều kinh nghiệm lắm, sao có thể tranh đoạt nổi chứ!
Ngay cả mấy lời như vừa rồi mà cũng nhăn nhăn nhó nhó, dáng vẻ như vậy thì đến ngày tháng năm nào mới cướp được người chứ!
Trong nội tâm bà quở trách con gái mình một phen, liền lộ ra vẻ mặt vui cười, bà đang định đứng dậy chào hỏi, hoan nghênh người thanh niên này một phen, dù sao người ta cũng có thân phận bất phàm, mình phải chiêu đãi thật tốt mới được.