Lúc này, có người bước nhanh vào phòng, chính là vị mẹ Hứa kia.
“Tố Bình!”
Bà ta nhiệt tình chào hỏi, rồi vặn vẹo vòng eo mập mạp của mình để đi vào phòng, sau lưng bà ta còn có Hứa Minh Huyên.
Mẹ Hứa vừa vào phòng thì quét mắt nhìn bốn phía, khi nhìn thấy người thanh niên làm cho người ta chán ghét kia thì còn lườm một cái, lúc này mới trực tiếp đi đến trước mặt mẹ Lạc: “Tố Bình, Minh Huyên biết bà thích châu báu, cho nên đã cố ý chuẩn bị cho bà một món quà rất đẹp mắt! Khẳng định là bà sẽ thích!”
“Minh Huyên, thất thần ở đó làm gì! Mau lấy quà ra đi, để cho dì Lý nhìn tấm lòng của con!” Bà ta nói xong thì vẫy vẫy tay với con trai mình.
“Dì!” Hứa Minh Huyên nâng hộp quà trong tay, rồi ân cần đi đến.
“Châu. . . châu báu à?” Mẹ Lạc nhìn chằm chằm hộp quà, kinh ngạc nói: “Vậy phải tốn kém lắm ha!”
Tuy bà rất thích được tặng quà, nhưng bình thường sẽ không muốn người ta tặng gì quá quý giá.
“Không cogs gì, chỉ là tấm lòng của Minh Huyên thôi!” Mẹ Hứa vội vàng cười nói, rồi lại ra hiệu cho con trai mình mở hộp quà.
Hứa Minh Huyên vội vàng kéo dây lụa trên hộp quà ra, lại mở hộp quà ra, lấy một chiếc hộp châu báu hình vuông ở bên trong ra, chiếc hộp này khá tinh xảo và đẹp đẽ, hơi ấn vào một cái là tự mở ra, bên trong là một chuỗi dây chuyền kim cương sáng chói mắt.
“Oa!” Mẹ Lạc nhìn kỹ chiếc dây chuyền thì đôi mắt đẹp lập tức mở to, lộ ra vẻ sợ hãi lẫn thán phục: “Đây. . . đây không phải là. . .?”
Bà đã thích sợi dây chuyền trước mắt này rất lâu, đây là một khoản châu báu của châu báu Linh Tú mới đẩy ra thị trường, nó cực kỳ nổi tiếng, còn từng oanh động cả giới thời trang, nhưng bởi vì sản lượng quá ít, nên rất khó mua, bà cũng không mua được.
Mẹ Hứa lại khoe khoang: “Không sai! Chính là món đồ bà vẫn rất thích đấy, Minh Huyên đã tự mình bay qua Đế Kinh, rồi mua được tư cách mua sắm ở trong tay người khác, người kia cũng nhận ra tấm lòng của Minh Huyên, cho nên mới bán đấy!”
“Đẹp quá!” Mẹ Lạc tán thưởng một câu, vui vẻ cười nói: “Minh Huyên có lòng rồi! Chỉ là. . .thứ này hơi quý giá rồi. . .”
Mẹ Hứa cười nói: “Không có gì! Hôm nay là sinh nhật bà, bà vui vẻ là được rồi, với lại, ít tiền này, Minh Huyên vẫn bỏ ra được! Nó còn nói rằng, nhất định phải làm cho bà vui vẻ mới được!”
Thật ra thì bà ta cũng rất đau lòng, sợi dây chuyền này tận 5 triệu đấy, nhưng mà, không bỏ được con săn sắt thì sao bắt được con cá rô, nên số tiền này vẫn phải bỏ ra, chỉ cần có thể bắt được Băng Nhan, vậy thì có thể kiếm lại gấp trăm, gấp ngàn lần.
Mẹ Lạc nhấc mắt nhìn qua, mỉm cười nói: “Minh Huyên có lòng rồi!”
Chỉ là, ánh mắt của bà hơi phức tạp.
Trước kia, bà cũng rất coi trọng đứa bé Minh Huyên này, tuy rằng tướng mạo không xuất chúng, nhưng hai nhà đã qua lại mấy chục năm, nên cũng hiểu rõ nhau, học thức và tính cách cũng không tệ, đúng là một nhân tuyển thích hợp.
Bà cũng thử tác hợp cho hai người, nhưng không biết vì sao con gái lại không thích, nên bà cũng hết cách.
Cứ nhận trước vậy, sau này tìm cơ hội trả lại nhà bọn họ cũng được!
Mẹ Lạc đưa tay cầm sợi dây chuyền lên xem.
Mẹ Hứa nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của bà thì không khỏi âm thầm đắc ý.
Món quà này, tuyệt đối là món quà tốt nhất hôm nay, có thể tăng thêm cho Minh Huyên không ít điểm.
Sau đó, bà ta lại liếc mắt nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay người thanh niên kia, con ngươi đảo một vòng liền có chủ ý, ngay sau đó bà ta vênh mặt lên, mở miệng nói: “A…! Cậu cũng mang quà à! Là cái gì nha?”
Thoáng chốc, tất cả ánh mắt trong phòng đều theo đó mà rơi vào chiếc túi kia.
Không ít người còn lộ ra vẻ xem kịch vui.
Bọn họ cũng đã nghe nói, thằng bé nhà họ Hứa này cũng đang theo đuổi Băng Nhan, mà lúc trước Lạc phu nhân cũng khá thân cận với thằng bé này, rất nhiều người đều nghĩ rằng người này sẽ là con rể của nhà họ Lạc, nhưng bây giờ, đột nhiên lại xuất hiện thêm một người muốn cướp đi Băng Nhan, nhà họ Hứa này làm sao có thể cam tâm chứ!
Nhất là vị Hứa phu nhân có tính cách rất chanh chua và mạnh mẽ này, làm sao có thể bỏ qua cho người thanh niên này chứ!
Cũng không biết người thanh niên này có lai lịch gì, trong nhà có tiền hay không, cho dù trong nhà có ít tiền, nhưng cũng chưa chắc đã hơn được nhà họ Hứa này, dù sao người ta cũng chuẩn bị một dây chuyền trị giá 5 triệu cơ mà!
Lúc nữa, chắc chắn vị Hứa phu nhân sẽ lấy món quà này ra để chế nhạo người thanh niên này một phen.
Diệp Mặc chỉ mỉm cười, thu hồi ánh mắt từ sợi dây chuyền kia.
Hắn quá quen thuộc với sợi dây chuyền này! Châu báu của Linh Tú mà!
Diệp Mặc cũng không nói gì, chỉ nâng chiếc túi trong tay lên, nói: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ tự mình làm thôi!”
“Tự làm?”
“Đồ chơi nhỏ?”
Mọi người nghe xong thì đều giật mình ngạc nhiên.
Tiếp đó, sắc mặt bọn họ trở nên hơi cổ quái, muốn cười nhưng lại cảm thấy không hay lắm, cho nên chỉ có thể kìm nén.
Đồ chơi nhỏ tự mình làm?
Người này đến đây là pha trò à!
Không phải là một người nghèo rớt mồng tơi chứ! Hoặc là, cũng có thể là một tên đầu gỗ, là kẻ ngu, căn bản không biết tặng quà, người này không nhìn xem đối tượng nhận quà là ai sao, đây chính là Lạc phu nhân đấy!
Là phu nhân của gia tộc 10 tỷ đấy!
Không phải là đồ vật có cấp bậc, thì mang ra cũng chỉ mất mặt xấu hổ thôi!
Hơn nữa, người này và Băng Nhan có quan hệ không tầm thường, nên càng phải chuẩn bị quà cẩn thận hơn mới đúng!
Nào có ai lần đầu gặp mặt phụ huynh, lại tặng một món đồ chơi nhỏ tự làm chứ!