Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1209 - Chương 1209: Trời Ạ!

Chương 1209: Trời ạ! Chương 1209: Trời ạ!

“Ha ha!” Vị Hứa phu nhân kia run run một lúc, cuối cũng không nín được nên liền cười ha hả.

Người này, cũng quá buồn cười rồi!

Minh Huyên không phải nói nhà tên này rất giàu có sao! Tại sao lại keo kiệt đến mức tặng quà tự làm chứ, thứ đó. . . có thể mang ra tặng người sao!

Mẹ Lạc cũng ngẩn người giống những người khác, tự mình làm? Là cái gì nhỉ?

Bà hơi nhìu mày nhìn về phía con gái ở bên cạnh, muốn nhận được đáp án từ chỗ con bé.

Lạc Băng Nhan lại gần, nhỏ giọng nói: “Còn cũng không biết! Nhưng anh ấy làm thủ công rất lợi hại, lúc trước con cũng nói với mẹ rồi còn gì! Anh ấy, cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi!”

Sau khi nghe xong thì mẹ Lạc khẽ vuốt cằm.

Trước đó, bà cũng nghe con gái mình đề cập đến chuyện vị này làm video ngắn và live stream, có những buổi tối ngồi ăn cơm, con gái còn cầm điện thoại xem đến mê mẩn.

Lạc Băng Nhan nghĩ nghĩ, rồi lại nói: “Có lẽ là ngọc thạch hoặc là vàng bạc gì gì đó!”

Mẹ Lạc mỉm cười nói: “Vậy cũng không tệ!”

Lần đầu gặp mặt, tặng một món quà nhỏ là được rồi, quá quý giá cũng không tốt lắm, dù sao cũng là bà yêu cầu con gái mời người ta đến mà.

“Tự mình làm? Cái gì nha? Mau lấy ra cho mọi người xem nào!” Vị Hứa phu nhân kia cười một lúc, rồi lại nói với vẻ đắc ý và giễu cợt.

Hứa Minh Huyên cười nói: “Mẹ, mẹ đừng làm người ta khó xử, có thể tự mình làm quà tặng cũng là có lòng rồi, tặng quà nha, không quan trọng quý giá hay không, có nhiều thứ không đáng tiền, nhưng ít ra cũng có lòng mà!”

Trong giọng nói của anh ta cũng tràn đầy vẻ mỉa mai.

Diệp Mặc nghe thế thì hơi nhíu mày, tiếp đó lại cười nói: “Cháu vốn còn định để tự dì mở ra xem, nhưng nếu mọi người đã muốn xem, vậy thì cháu liền mở ra để cho mọi người xem một chút vậy!”

Mẹ Lạc không nhịn được mà đứng dậy đi qua, tò mò hỏi: “Là cái gì nha?”

“Là một sợi dây chuyền! Thời gian gấp gáp nên cũng không tìm được nguyên liệu tốt nhất, chỉ tùy tiền làm một chuỗi, mong dì đừng ghét bỏ!” Diệp Mặc mỉm cười, đi qua đặt chiếc túi lên bàn, rồi lấy hộp quà ở bên trong ra.

“A?” Mẹ Lạc nghe thế thì khẽ giật mình.

Chẳng lẽ thứ này vừa làm từ hôm qua?

Tối hôm kia con gái mới mời vị này, hôm nay liền đến đây, ở giữa chỉ có một ngày mà thôi, thời gian một ngày thì có thể làm ra thứ gì tốt chứ?

Mọi người nghe thấy là dây chuyền thì sắc mặt lại rất cổ quái.

Thằng bé nhà họ Hứa cũng tặng một chuỗi dây chuyền, lại là một chuỗi dây chuyền kim cương xa hoa đắt đỏ, giá trị hơn 5 triệu, điều quan trọng nhất là sợi dây chuyền này rất hiếm, có tiền cũng chưa mua được!

Mà dây chuyền của người này thì là tự làm, còn là thời gian vội vàng nên chỉ tùy tiện tìm tài liệu, hai cái. . .chênh lệch cũng quá lớn rồi!

Thế mà người này còn dám mang ra sao?

Cũng không sợ mất mặt sao?

Mẹ Lạc vội nói: “A! Không sao, dì sao có thể ghét bỏ chứ!”

Bà cũng không quan tâm, chẳng qua là chỉ sợ Tiểu Mặc bị đám người này chê cười mà thôi!

Bà suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “Hay là. . .chờ lát nữa rồi mở đi! Chúng ta đi xuống xem đồ ăn chuẩn bị thế nào rồi lại lên xem nhé!”

“Cũng mở ra rồi!” Diệp Mặc mỉm cười, nhanh nhẹn kéo dây lụa ra, lại mở hộp quà ra, rồi lấy một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật ở bên trong ra.

Vị Hứa phu nhân kia dò xét một phen, rồi cười khẩy nói: “Hộp cũng tự làm?”

Cái hộp gỗ này cực kỳ bình thường, còn không có logo hay tiêu chí gì cả.

“Đúng vậy!” Diệp Mặc cầm hộp gỗ đưa cho mẹ Lạc, cười nói: “Dì, dì mở ra đi!”

“Ừ!” Mẹ Lạc giật mình, đưa tay nhận hộp gỗ, khi bà định mở ra thì cũng hơi do dự.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều trừng to mắt để nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ trong tay bà, trên mặt bọn họ còn hiện lên vài phần giễu cợt và trêu tức.

Bà hít nhẹ một hơi, rồi vẫn mở hộp ra.

Nắp hộp được mở ra, lập tức có một chùm ánh sáng từ bên trong nhảy ra ngoài, khiến cho mắt bà hơi bị chói một chút, tiếp đó, một mảnh hào quang rực rỡ bay thẳng ra ngoài, khiến cho bà còn không mở được mắt ra.

Bà híp mắt lại, thích ứng một chút rồi mới nhìn lại vào trong hộp, một giây sau, ánh mắt của bà ngưng trệ, hai mắt từ từ mở to, giống như nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ khó tin vậy.

Thân thể của bà cũng hơi run lên.

“Đây. . .”

“Trời ạ!”

Giờ phút này, tất cả ánh mắt trong phòng đều ngưng trệ, tất cả khuôn mặt đều cứng đờ, tiếp đó, lại là vẻ chấn động, kinh ngạc, và không thể tin nổi.

Nhất là vị Hứa phu nhân kia, đôi mắt ti hí của bà ta suýt nữa đã lồi ra ngoài, gương mặt phì nộn của bà ta trở nên hết sức buồn cười và xấu xí.

Hứa Minh Huyên ở sưng lưng bà ta cũng dừng cả hô hấp, trợn mắt há hốc mồm để nhìn.

Bình Luận (0)
Comment