Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1210 - Chương 1210: Phỉ Thúy Đế Vương Lục!

Chương 1210: Phỉ thúy Đế Vương Lục! Chương 1210: Phỉ thúy Đế Vương Lục!

Trong hộp gỗ, trên một miếng gấm đỏ mềm mại.

Là một sợi dây chuyền phỉ thúy màu xanh biếc, nó có 13 miếng phỉ thúy hình bầu dục xâu vào nhau, chất nước trong suốt sáng long lanh, ở giữa còn được điểm xuyết bằng những viên kim cương lập lòe, cả sợi dây chuyền đều đang tỏa ra ánh sáng lung linh chói mắt dưới ánh mắt trời.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây người.

Ánh mắt đám phụ nữ này đều rơi vào nhưng viên phỉ thúy màu xanh biếc kia.

Bọn họ đều là người có mắt nhìn hàng, cho nên chỉ cần liếc qua liền biết đây là thứ gì!

Phỉ thúy đắt đỏ!

Hơn nữa, nhìn hình dáng và màu sắc này, rõ ràng chính là Để Vương Lục rất hiềm có.

Chỉ một viên như vậy thôi đã mấy triệu rồi, mà sợi dây chuyền này lại có hơn 10 viên, tất cả đều là màu sắc và kiểu dáng như nhau, lại còn dùng kim cương để xuyên qua qua, đây. . . cũng quá xa xỉ rồi!

Dù cho bọn họ cũng là người có tiền, cũng nhìn thấy nhiều châu báu trang sức quý giá, nhưng sợi dây chuyền trước mắt này vẫn khiến cho bọn họ rung động.

Bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền đó mà ngây người như vậy, vừa rung động với sự xa hoa đắt đỏ của nó, lại si mê với vẻ đẹp được thiết kế xinh đẹp của nó, đã không thể nào tự kiềm chế.

“Đây…” Nửa ngay sau, mẹ Lạc cũng bừng tỉnh, bà bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn người thanh niên kia với ánh mắt khó tin, “Tất cả đều là phỉ thúy? Vậy. . .vậy phải cần bao nhiêu tiền chứ?”

Bà mở to mắt, giọng điệu cũng hơi run run.

Nếu như bà không nhìn nhầm, thì tất cả đều là Đế Vương Lục!

Bà cũng có vài món trang sức phỉ thúy Đế Vương Lục, nhưng chỉ là mặt nhẫn hoặc mặt dây chuyền thôi, còn chiếc dây chuyền này có trọn vẹn 13 viên! Mỗi một viên đều rất to!

“Cũng bình thường ạ!” Diệp Mặc cười nói, hắn cũng không nói giá cả cụ thể.

Lúc này, đám phu nhân quý phụ ở bốn phía cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt bọn họ nhìn người thanh niên kia đã không còn trêu tức và giễu cợt nữa, thay vào đó chỉ có kinh hãi mà thôi.

Đây mà gọi là món đồ chơi nhỏ à!

Cũng là do người ta khiêm tốn thôi, thế mà bọn họ cũng tin thật!

Chỉ tính đơn giản, thì sợi dây chuyền này cũng phải 60 70 triệu rồi, vừa ra tay đã tặng món quà quý giá như vậy, vị này. . .đến cùng có lai lịch gì? Là quý công tử nhà nào?

Bọn họ dò xét một phen, ánh mắt cũng phun ra vẻ nôn nóng.

Gia thế của vị này, nhất định phải vô cùng ghê gớm!

“Đây. . . là giả đi!” Vị Hứa phu nhân kia lấy lại tinh thần thì rít lên một tiếng, bàn tay mập mạp của bà ta chỉ vào sợi dây chuyền, nói: “Sao có thể là thật được!”

Khuôn mặt bà ta đỏ bừng lên vì quẫn bách và tức giận.

Tên này đã nói là món đồ chơi nhỏ tự mình làm cơ mà! Hóa ra là lừa mình?

Nếu biết trước thì bà ta đã không để tên này mở quà rồi, bây giờ thì hay rồi, danh tiếng đã bị tên này cướp sạch, món quà nhà bà ta bỏ ra vài triệu để chuẩn bị cũng trở nên không đáng giá, tất cả đều đổ sông đổ biển rồi!

Mặt Hứa Minh Huyên ở bên cạnh bà ta cũng đã tái nhợt.

Khóe mắt anh ta không ngừng run rẩy, hai tay nắm chặt, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.

Ngay sau đó, có ngươi vênh mặt lên, mở miệng châm chọc: “Hứa phu nhân, ánh mắt của bà không tốt lắm nhỉ! Đây rõ ràng là phỉ thúy cực phẩm Đế Vương Lục hàng thật giá thật, bà nhìn sắc màu này mà xem, hoàn mỹ chưa! Trong nhà tôi cũng có một viên, nhưng kém xa mấy viên này nhiều lắm!”

“Đúng đúng!”

“Hứa phu nhân bà ta còn chưa có loại phỉ thúy này, nên không nhận ra cũng là chuyện bình thường, không phải lỗi của bà ấy đâu!”

Lại có người nói theo, còn không che giấy vẻ đá xoáy và chanh chua của mình.

Hứa phu nhân nghe thấy thế thì mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu và quẫn bách.

“Vậy. . .vậy thứ này cũng không phải do cậu ta làm, cậu ta nói mình tự làm, rõ ràng là lừa gạt, là khoác lác!” Bà ta lại rít lên, cô gắng vãn hồi một chút thể diện cho mình.

Mọi người nghe xong thì đều bật cười một tiếng.

Chuyện này có quan trọng không?

Người ta tặng một món quà quý giá như vậy, thuận miệng nói một câu thì đã sao, ai đi tính toán cái này làm gì!

Lạc Băng Nhan lạnh lùng mở miệng: “Dì, anh ấy nói không sai! Sợi dây chuyền này là do anh ấy tự làm đấy!”

“Không thể nào!” Hứa phu nhân lại cười nhạo, nói: “Các bà nhìn sợi dây chuyền này đi, tay nghề này là một người trẻ tuổi có thể làm sao?”

Bà ta nói xong thì lại rất đắc ý.

Đang lo không có cách nào cứu vãn danh tự, thì con ranh này lại tự mình xông lên!

Mọi người không nói gì, ánh mắt quét qua sợi dây chuyền kia vài lần rồi mỉm cười.

Sợi dây chuyền này, không chỉ có tài liệu quý giá, mà chế tác cũng rất hoàn mỹ, không có chỗ nào để bắt bẻ, có thể nói là thiết kế xinh đẹp tuyệt luân, lại tinh vi phức tạp, vừa nhìn đã biết là của đại sư chế tác.

Một người trẻ tuổi thì sao có thể làm được chứ!

Nhưng bọn họ đều không tiện nói nhiều.

Cũng không biết người trẻ tuổi này có lai lịch gì, nhưng tuyệt đối là rất bất phầm, không thể tùy tiện đắc tội được.

Bình Luận (0)
Comment