Hứa Minh Huyên hừ nói: “Đúng vậy nha! Mua thì nói là mua, còn nói tự làm cái gì chứ, đừng thiếp vàng lên mặt mình, có biết xấu hổ hay không! Thật sự tưởng rằng mọi người đều là kẻ ngu, không ai nhìn ra sao?”
Diệp Mặc liếc mắt dò xét người này một chút, cười nói: “Sợi dây chuyền này, đúng thật là do tôi tự làm, đáng nhẽ tài liệu còn có thể tốt hơn một chút, nhưng thời gian vội vàng, chỉ có thể lấy được mấy khối tài liệu này, cho nên mới làm thôi!”
Sau khi mọi người nghe xong thì đều hơi giật mình.
Đây. . . thật sự là vị này làm?
Không thể nào!
Trong ngành ngọc thạch và châu báu cũng không có mấy đại sư có tay nghề cao như vậy, mà còn phải dùng thời gian mấy tháng mới có thể hoàn thành, nào có ai có thể hoàn thành trong một ngày chứ, còn nữa, đây chính là phỉ thúy Đế Vương Lục đấy!
Trên thị trường rất hiếm hàng, nguyên liệu chưa chế tác lại còn hiếm hơn, người bình thường căn bản là không mua được.
Mẹ Lạc đưa tay cầm sợi dây chuyền, cẩn thận xem xét rồi cau mày nói: “Cháu tìm nguyên liệu ở đâu thế?”
Trong bụng bà cũng hơi nghi ngờ.
Nghe con gái nói thì Tiểu Mặc có tay nghề rất tốt, nhưng mà tài liệu thì kiếm từ đâu?
Diệp Mặc giải thích: “À! Cháu có một công ty châu báu khá lớn, dự trự không ít tài liệu, nên cháu bảo bọn họ mang đến!”
“Công ty châu báu?” Lạc Băng Nhan khẽ giật mình.
Diệp tiên sinh có rất nhiều công ty, như Phác Ngọc, Thiên Hành, gần đây nàng còn biết thêm Thần Châu và Đông Đằng, nhưng chưa nghe nói anh ấy còn có công ty châu báu.
Diệp Mặc cười nói: “Là Linh Tú! Mua cũng khá lâu rồi!”
“Linh. . .Linh Tú?” Đôi mắt đẹp của Lạc Băng Nhan đầy vẻ mê mang.
Linh Tú, không phải nhãn hiệu châu báu hot nhất bây giờ sao! Độ hot của nó đã lan cả ra nước ngoài rồi, tuy chỉ là nhân tài mới nổi, nhưng xu thế của nó đã vượt qua các công ty châu báu lâu năm rồi, mà sợi dây chuyền của nhà họ Hứa vừa tặng cũng là sản phẩm của Linh Tú!
Công ty này, lại là của Diệp tiên sinh?
Đúng rồi!
Trước kia Linh Tú không hề lợi hại như vậy, nhưng bây giờ, mỗi lần Linh Tú đẩy ra một series mới thì sẽ tạo thành trào lưu ở giới thời trang, chắc là. . . những thiết kế đó đều xuất từ tay Diệp tiên sinh rồi!
Dù sao, tài hoa của anh ấy ở phương diện này cũng đã được mọi người công nhận là rất lợi hại!
Trước kia, nhưng video chạm ngọc và kim khí của anh ấy đều tạo thành oanh động trong giới châu báu và ngọc thạch, đến cả những vị đại sư kia cũng phải tin phục.
Sau khi nàng nghĩ rõ ràng thì vẫn thấy rất ngạc nhiên, tiếp đó thì lại cười khổ.
Chẳng lẽ tài hoa của Diệp tiên sinh thật sự là vô bờ bến sao?
Còn cả tinh lực của anh ấy cũng quá dồi dào rồi, nàng chỉ quản lý một tập đoàn Cự Phong mà đã bận tối mắt tối mũi rồi, người ta thì không chỉ live stream, còn làm thiết kế, còn trông con, quả thật là không thể tin nổi!
Trong bụng nàng thầm than, đôi mắt đẹp thì nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai kia không chớp mắt, thỉnh thoảng lại nổi lên những tia sáng rực rỡ.
“Linh. . .Tú?” Mẹ Lạc thì thào, trong đôi mắt bà cũng có vài phần hoảng hốt.
Châu báu Linh Tú là của Tiểu Mặc?
Chuyện này. . . chồng bà cũng chưa đề cập với bà! Trái lại chỉ nói đến Thần Châu và Đông Đằng thôi.
Đám phu nhân quý phụ ở bốn phía cũng tràn đầy kinh ngạc, bọn họ đều cảm thấy rất khó tin, nhưng người ta đã nói như vậy, thì chắc chắn là thật rồi! Mà cũng trùng hợp thật, đồ thằng bé nhà họ Hứa vừa tặng, không phải cũng là của Linh Tú sao!
Cái này lại càng lúng túng hơn rồi!
Ban đầu, giá trị của dây chuyền cũng không bằng người ta, bây giờ thì hay rồi, lại còn mua đồ của công ty người ta nữa, mặt bị đánh sưng lên rồi chứ!
Dù sao, ban nãy hai mẹ con nhà này cũng khoe khoang liên tục, nào là phải mất bao nhiêu công sức mới mua được sợi dây chuyền này, kết quả là ông chủ của người ta ở ngay trước mặt!
Bọn họ đều quay đầu nhìn qua, quả nhiên, sắc mặt của hai mẹ con nhà này đều đã trở thành màu gan heo.
Vài tiếng phốc phốc vang lên, không ít người đã không nhịn được mà bật cười.
Thoáng chốc, sắc mặt của hai mẹ con kia lại càng khó coi hơn, hai gương mặt đều như mông khỉ, ánh mắt thì trốn tránh, căn bản là không dám đối mặt với mọi người.
“Đúng vậy!” Diệp Mặc gật đầu, liếc mắt nhìn hai mẹ con kia một chút, cười nói: “Nếu dì đã thích châu báu của Linh Tú như vậy, thì lần sau cháu sẽ bảo bọn họ để lại cho dì một danh ngạch, rồi mang đến cho dì!”
“A! Được … tốt lắm!” Mẹ Lạc rất mừng rỡ.
Bà lại vuốt ve sợi dây chuyền trong tay, rồi ngẩng đầu lên, cười gượng nói: “Tiểu Diệp, sợi . . . dây chuyền này cũng quá quý giá rồi, dì không thể nhận!”
Bà cũng là người biết hàng, nếu mang sợi dây chuyền này ra bán, thì chắc chắn cũng bán được 70 80 triệu, nếu như mang đi đấu giá, thì khẳng định là còn đắt hơn.
Sao bà có thể nhận món quà quý giá như vậy được chứ!
Diệp Mặc cười nói: “Không sao! Chỉ là tấm lòng của cháu thôi!”
Dạo này Lạc tiểu thư lại khen thưởng cho hắn không ít tiền, số tiền hắn đã trả thì nàng lại khen thưởng lại cho hắn, nên hắn muốn dùng sợi dây chuyền này để trả lại.