Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1213 - Chương 1213: Ông Chủ Diệp Này Là Ai?

Chương 1213: Ông chủ Diệp này là ai? Chương 1213: Ông chủ Diệp này là ai?

Hứa phu nhân quay đầu lại xem thì không khỏi giật mình.

Ánh mắt của vị hội trưởng Từ này lại rơi vào người tên nhãi kia.

Nhưng mà kỳ lạ, tuy rằng nhà tên nhãi này có tiền, có chút địa vị, nhưng dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi, sao có thể để cho một nhân vật như hội trưởng Từ kích động như vậy chứ?

Khi bà ta còn đang nghi ngờ, chỉ thấy hội trưởng Từ đã trực tiếp bước qua, cười cởi mở, nghênh đón tên nhãi kia.

Ông ta còn duỗi hai tay để bắt tay với tên nhãi kia, biểu cảm còn lộ rõ vẻ lấy lòng.

“Ông chủ Diệp!”

Cơ thể bà ta run lên, hai mắt mở to tràn đầy vẻ khó tin.

Trong nháy mắt, tâm thần bà ta rung mạnh, như có sóng to gió lớn cuốn lên.

Tại sao hội trưởng Từ lại khách khí với tên nhãi này như vậy?

Tên nhãi này. . .đến cùng có lai lịch gì?

Giờ phút này, đám phu nhân quý phụ ở bốn phía cũng đều giật mình, trợn tròn mắt, mờ mịt nhìn cảnh này.

Vị hội trưởng Từ này chính là hội trưởng thương hội thành phố, bản thân cũng là một đại gia có vài chục tỷ, là một nhân vật vô cùng hiển hách, thân phận và địa vị có sức ảnh hưởng không gì sánh được ở trong giới kinh doanh.

Cộng thêm chuyện tuổi tác cũng đã hơn 60, nên cũng là một người đức cao vọng trọng được mọi người kính ngưỡng.

Một nhân vật như vậy, thế mà lại chủ động tiến lên chào hỏi một người trẻ tuổi, thậm chí lại còn nhiệt tình và lấy lòng như vậy, không thấy hội trưởng Từ dùng hai tay, mà tên kia lại chỉ dùng một tay sao.

Chuyện này, không đúng!

Hoàn toàn không hợp lý.

Coi như gia tộc người trẻ tuổi này rất ghê gớm, nhưng chỉ bản thân người này thì cũng không có mặt mũi lớn và địa vị cao như vậy!

“Ông chủ Diệp! Ha ha! Anh cũng đến à!”

“Ông chủ Diệp, đã lâu không gặp!”

Không chờ đám phu nhân quý phụ kịp phản ứng, chỉ thấy lại có vài người nữa tiến lên, từng gương mặt tươi cười đều vô cùng sốt ruột giống như vị hội trưởng Từ kia vậy, cả đám đều mang theo vẻ nịnh nọt và lấy lòng.

Đám phu nhân đều càng kinh ngạc và mờ mịt hơn.

Người trẻ tuổi này, lợi hại như vậy sao? Lợi hại đến mức khiến cho cả đám ông chủ lớn đều muốn lấy lòng và lôi kéo quan hệ?

Hứa Dân Lợi thì đứng ở một bên nhìn cảnh này, mặt ông ta cũng vô cùng hoảng hốt và khó tin.

Tên nhãi này. . .có lai lịch gì?

Tại sao những ông chủ lớn này đều khách khí như vậy?

Diệp Mặc bắt tay với từng người một, cũng lên tiếng chào hỏi.

“Hội trưởng Từ… Ông chủ Hứa…”

Hắn cũng đã gặp vị hội trưởng Từ này rồi, còn khá thân nữa, chỉ là không thân thiết bằng bị phó hội trưởng Phương kia thôi.

Sau đó, Diệp Mặc lại tiến lên, chào hỏi với Lạc Chấn Đình.

“Chú Lạc!”

Hắn hơi đánh giá Lạc Chấn Đình thì liền nhíu mày, thân thể của chú Lạc vốn đã không tốt, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã thấy như vậy rồi, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, thì hình như lại càng kém hơn rồi.

“Tiểu Diệp!” Lạc Chấn Đình cười ha ha một tiếng, nhiệt tình bắt tay với Diệp Mặc, “Đến rồi à! Không mang quà chứ! Chú đã bảo Băng Nhan nói với cháu là không được mang quà rồi, mang quà rồi á? Ai! Người trẻ tuổi sao cứ không nghe khuyên bảo nhỉ!”

“Không cần thiết! Không cần thật mà! Không phải thứ quý giá à? Vậy thì tốt! Vậy thí tốt rồi! Quà tặng, đơn giản một chút, có tấm lòng là được rồi!”

Mẹ Lạc ở bên cạnh nhìn thấy thế thì bật cười một tiếng, nói: “Ông còn tin Tiểu Diệp thật à? Tiểu Diệp nói là món đồ chơi nhỏ mà ông cũng tin thật? Có món đồ chơi nhỏ nào trị giá 70 80 triệu không!”

“Bao. . .bao nhiêu cơ?” Lạc Chấn Đình nghe thấy thế thì sắc mặt cứng đờ, mờ mịt.

Mọi người ở bên cạnh cũng ngơ ngơ, cũng nghi ngờ lỗ tai của mình.

Mẹ Lạc cười nói: “Tiểu Diệp đã tặng một chuỗi dây chuyền, ông biết chuỗi dây chuyền gì không! Là chuỗi dây chuyền có hơn 10 viên phỉ thúy Đế Vương Lục, mỗi một viên đều to như vậy này, ông nói xem, nó có đáng giá 70 80 triệu không?”

Lạc Chấn Đình trợn mắt, miệng ngậm ngừng, nhưng sửng sốt không nói ra được chữ nào.

Ông còn đang muốn bảo Tiểu Diệp đừng tặng quà, nào ngờ Tiểu Diệp trở tay lại tặng một món quà đắt như vậy.

Ông lôi kéo Diệp Mặc rồi quả trách: “Ai! Cháu. . .làm gì thế! Chỉ mang mấy món đơn giản đến là được rồi, thứ này quá đắt!”

Diệp Mặc lắc đầu, cười nói: “Không sao đâu ạ!”

“Lão Lạc, đây là tấm lòng của ông chủ Diệp người ta! Ông nhận đi thôi! Ông chủ Diệp có tấm lòng như vậy, ông phải vui vẻ mới đúng chứ!” Có người ở bên cạnh cười nói, ánh mắt còn liếc qua viên minh châu của nhà họ Lạc, còn lộ ra vài phần ý vị sâu xa.

“Haiz!” Lạc Chấn Đình thở dài bất đắc dĩ, “Vậy. . .vậy lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa! Sau này đến làm khách, thì đừng mang quà gì nhé!” Ông nói xong thì trên mặt lại lộ ra nụ cười lần nữa.

Mọi người cũng vui vẻ cười rộ lên.

“Đây. . .đây là ai?”

“Ông chủ Diệp trẻ tuổi này có lai lịch gì?”

Đám phu nhân kia đều tìm chồng mình để hỏi thăm.

Bọn họ cực kỳ tò mò, vốn tưởng rằng chỉ là một công tử nhà giàu mà thôi, nhưng bây giờ thấy thái độ của những người này thì rõ ràng là không đơn giản như vậy, chỉ sợ ông chủ Diệp trẻ tuổi này là một nhân vật hết sức ghê gớm!

Bình Luận (0)
Comment