Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1222 - Chương 1222: Mẹ Lạc: Con Không Biết Chủ Động Một Chút À!

Chương 1222: Mẹ Lạc: Con không biết chủ động một chút à! Chương 1222: Mẹ Lạc: Con không biết chủ động một chút à!

“Còn về phần ai đầu độc, thì cháu đoán chú cũng có phán đoán rồi nhỉ!”

“Ừm!” Lạc Chấn Đình im lặng rất lâu, rồi ừm một tiếng, trên mặt ông còn hiện lên một vệt đau khổ và giẫy dụa.

“Vậy. . .tình hình của chú thế nào, có thể hồi phục không?”

“Cháu sẽ cố hết sức,. . . chờ chú khôi phục một chút, thì cháu sẽ kê cho chú mấy đơn thuốc, cháu không đảm bảo chú khôi phục 100%, nhưng bảy tám phần thì vẫn có thể!”

“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Lạc Chấn Đình nói: “Còn về người đầu độc, thì chú sẽ tự giải quyết, cháu đã làm nhiều chuyện rồi, không cần dính vào chuyện này nữa đâu!” Ông nói xong thì mặt cũng lạnh xuống.

“Vâng!” Diệp Mặc lên tiếng, hàn huyên thêm vài câu, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

“Tiểu Diệp, sao rồi?”

Diệp Mặc vừa ra khỏi phòng bệnh, mẹ Lạc đã vội vàng tiến lên hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”

Diệp Mặc cười nói: “Không, mọi thứ đều rất tốt, chỉ cần nằm viện nửa tháng là có thể về nhà rồi!”

“Vậy là tốt rồi!” Mẹ Lạc nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Dân Lợi đi qua, cười ha hả nói, mặt đầy hiền lành: “Tố Bình, Chấn Đình phúc lớn mạng lớn, đương nhiên là không có chuyện gì rồi, tất nhiên là cũng may là có bác sĩ Diệp! Không ngờ bác sĩ Diệp còn trẻ mà đã có y thuật cao siêu như vậy rồi!”

Ông ta lại giả vờ giả vịt mà nói: “Trước đó có nói vài lời không dễ nghe, mong bác sĩ Diệp đừng để trong lòng. . .”

“Không có gì!” Diệp Mặc khoát tay.

Nếu chú Lạc đã nói như vậy thì hắn cũng không tiện nhúng tay vào, chú Lạc có thể ngồi ở vị trí này thì chắc chắn cũng không phải người bình thường, thu thập một Hứa Dân Lợi là không có vấn đề.

“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Hứa Dân Lợi lại cười to, rồi tiếp tục tâng bốc vài câu.

Ông ta cũng tỉnh táo lại, trong lòng cũng không tức giận như trước nữa.

Lần này chỉ là do ông ta không may mắn, tự nhiên lại gặp phải một tên yêu nghiệt, còn trẻ mà đã có y thuật cao siêu như vậy, hoặc có thể nói là họ Lạc kia rất may mắn, đến nước này rồi mà vẫn có người cứu.

Có điều, cứu được một lần, còn có thể cứu được lần thứ hai, thứ ba sao?

Họ Lạc kia sớm muộn cũng xảy ra chuyện thôi, ông ta chỉ cần chờ đợi là được.

“Phải về rồi à? Cũng đúng, cũng muốn rồi, hay là. . . Băng Nhan, con đi tiễn Tiểu Diệp đi!”

Mẹ Lạc thấy Diệp Mặc muốn đi, thì quay sang liếc mắt ra hiệu cho con gái mình, bảo con gái mình phải chủ động một chút.

Diệp Mặc liền từ chối: “Không cần đâu ạ, cháu còn phải qua gặp viện trưởng Lưu một chút, Lạc tiểu thư, còn cả dì nữa, hai người cũng về nghỉ ngơi sớm đi, nơi này đã có chuyên gia chiếu cố rồi!”

Mẹ Lạc hơi thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Ừ! Cũng được, tối nay dì sẽ ở lại đây trông ông ấy, lát nữa Băng Nhan sẽ về!”

Mẹ Lạc đứng ở hành lang đưa mắt nhìn người đi xa, rồi mới thu hồi ánh mắt, nhìn qua con gái mình ở bên cạnh rồi nói: “Con không biết chủ động một chút à, con tự mình đi tiễn thì cậu ấy còn có thể từ chối sao! Còn như vậy, thì đến bao giờ mới cướp được chứ?”

“Mẹ!” Lạc Băng Nhan lại hờn dỗi một câu.

Mẹ Lạc bật cười nói: “Rồi rồi! Mẹ không nói nữa, vào xem cha con trước đi, lát nữa con về trước đi, giày vò một ngày cũng mệt rồi, về ngủ đi, ngày mai con còn phải đến công ty nữa! Nơi này có mẹ là được rồi!”

Hai mẹ con nhỏ giọng trò chuyện, vừa đi vào phòng bệnh.

Sau khi rời khỏi đó, Diệp Mặc thuận đường đi vào văn phòng của viện trưởng, Lưu Khải Nhân vẫn đang làm việc ở văn phòng.

Diệp Mặc ngồi xuống trò chuyện với Lưu Khải Nhân một lát rồi mới rời đi.

Hắn trở lại phòng làm việc, tiễn dì Vân đi, rồi lại tắm rửa thay quần áo cho bọn nhỏ, sau đó hắn ngồi xuống chơi với bọn nhỏ một lúc, lại đọc truyện, sách cho bọn nhỏ nghe, vừa dỗ được hai đứa bé đi ngủ thì Ngọc Tình gọi điện thoại đến.

Diệp Mặc nghe máy, màn hình bên kia có hơi rung lắc, hình như Ngọc Tình vừa về, còn đang trên đường vào nhà thì đã gọi cho hắn.

Dưới ánh sáng hơi tối, mà gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn hết sức long lanh lóa mắt.

Trên người nàng là một chiếc váy dạ hội mày đen, để lộ ra hai bờ hai tuyết nị, cổ áo lại khá cao, che khuất đi một mảnh trắng nõn kia, trông hơi gợi cảm, nhưng lại không mất vẻ đoan trang.

Màn hình rung một cái, bóng người phía sau cũng xuất hiện trong màn hình, một chiếc váy đỏ bó sát người quấn chặt lấy dáng người nở nang thành thục và bốc lửa, gương mặt xinh đẹp cũng hết sức lóa mắt dưới ánh sáng mờ tối này.

Chính là Dương Mạn Ny.

Nàng cầm ví đi ở phía sau, khi nhìn thấy ống kính chĩa về phía mình thì liền đưa tay vuốt mái tóc quăn, sửa sang lại dung mạo, rồi mới tiến lại gần màn hình.

Diệp Mặc cười nói: “Vừa về đến nhà à!”

Tô Ngọc Tình giơ điện thoại di động lên để điều chỉnh góc độ, “Vâng! Em vừa về đến nhà, hôm nay anh không live stream à?”

“Hôm nay bệnh viện có ít việc, anh cũng vừa về xong, đang dỗ bọn nhỏ đi ngủ, đợi lát nữa anh sẽ live stream một lúc.” Diệp Mặc nói xong thì chĩa ống kia vào hai đứa bé.

“Ừm! Vậy anh cũng đừng mệt mỏi quá!”

Bình Luận (0)
Comment