Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1221 - Chương 1221: Diệp Mặc: Chú Bị Đầu Độc!

Chương 1221: Diệp Mặc: Chú bị đầu độc! Chương 1221: Diệp Mặc: Chú bị đầu độc!

“Không có gì, cháu chỉ hỏi một chút thôi, chắc khoảng 3 4 tiếng nữa là chú Lạc sẽ tỉnh lại, cháu sẽ kê đơn thuốc, đến lúc đó, mọi người cứ uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ là được!”

“Được được!” Mẹ Lạc gật đầu, đưa mắt nhìn Diệp Mặc rời đi, rồi lại đi theo y tá đẩy bệnh nhân đến phòng bệnh đã sắp xếp xong.

Hai mẹ con ngồi xuống, Lạc Băng Nhan cười nói: “Mẹ, con đã nói là sẽ không có chuyện gì rồi mà! Chờ mười ngày nửa tháng nữa là cha có thể về nhà rồi!”

“Ai! Hôm nay vốn là một ngày vui vẻ, thế mà lại xảy ra chuyện như vậy, cũng may mà có Tiểu Diệp, bằng không thì không biết phải làm gì cho phải, trước đó, con đã biết Tiểu Diệp có y thuật rất giỏi rồi à?”

“Con. . .con để anh ấy khám cho mình!”

Lạc Băng Nhan nghĩ đến thứ gì đó, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo bỗng nhiên nổi lên hai vệt đỏ ửng, kiều diễm và ướt át.

“A? Con bị bệnh gi? Tại sao con không nói với mẹ?” Mẹ Lạc lại bắt đầu khẩn trương.

“Mẹ, chuyện này. . .mẹ đừng hỏi nữa, con. . . con không muốn nói!” Lạc Băng Nhan cúi đầu xuống, giọng nói nhăn nhó, gương mặt lại nóng lên vì quẫn bách.

Loại bệnh đó, có thể nói cho mẹ biết sao?

Nếu như nói, chắc chắn mẹ sẽ cười nàng!

Mẹ Lạc liếc mắt nhìn một chút, bật cười nói: “Có gì mà không thể nói chứ, lẽ nào. . .lại là bệnh phụ khoa?”

Coi như là bệnh phụ khoa thì cũng không có gì mà, bác sĩ lợi hại giống như Tiểu Diệp thì nhất định sẽ rất chuyên nghiệp.

Lạc Băng Nhan đỏ mặt nói: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, khi đó còn còn tưởng rằng anh ấy chỉ là một bác sĩ mới, nào ngờ. . .anh ấy lại lợi hại như vậy chứ! Khi đó, anh ấy nói với còn là vừa mới lấy được giấy phép, cho nên con còn nghĩ, để cho anh ấy gia tăng kinh nghiệm, kiếm tự tin. . .”

Khi nàng đang nói thì cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người đi vào, nàng liền ngập miệng, không dám nói nữa.

Nàng cúi đầu, không muốn để cho Diệp Mặc nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của mình.

“Dì à, cháu đã kê đơn thuốc xong rồi, cháu phải về nhà một chuyến đây, chờ chú tỉnh dậy thì cháu sẽ quay lại, giờ này mà không về xem bọn nhỏ một chút thì cháu không yên lòng.”

Diệp Mặc đi vào nói một lần, rồi chào tạm biệt rời đi.

Lúc gần đi, hắn còn liếc mắt nhìn ba người nhà họ Hứa một chút, khi thấy ánh mắt âm trầm, thậm chí là căm hận của ba người này nhìn mình, thì mặt hắn liền lạnh xuống, rồi trực tiếp rời đi.

Diệp Mặc về nhà chơi với bọn nhỏ một lúc, cho bọn nhỏ ăn cơm xong thì hắn nhận được điện thoại của Lưu Khải Nhân, nói bệnh nhân đã tỉnh, hắn liền chạy về bệnh viện.

Bệnh nhân còn rất yếu, chưa nói chuyện được.

Một nhà Hứa Dân Lợi vẫn còn ở đây, còn rất ân cần chăm sóc.

Hứa Dân Lợi nhìn thấy Diệp Mặc thì lộ ra nụ cười nhiệt tình, còn ân cần đi rót nước.

“Bác sĩ Diệp, uống nước không?”

“Không cần!” Diệp Mặc lắc đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn người này.

“Chú Lạc, để cháu kiếm tra cho chú một chút!”

Diệp Mặc đi đến trước giường bệnh, hắn bắt đầu kiểm tra, đo lường các hạng công năng, ngôn ngư, tứ chi. . . tất cả đều không có vấn đề, tư duy cũng dần dần trở nên rõ ràng, chỉ là cơ thể vẫn hơi yếu.

Một lát sau, bệnh nhân cũng bắt đầu nói chuyện trôi chảy hơn.

“Tiểu Diệp, chú nghe Tố Bình và Băng Nhan nói, lần này may mà có cháu!”

Mẹ Lạc ở một bên bắt đầu quở trách: “Lần này, may mà có Tiểu Mặc, xem sau này ông còn dám hút thuốc lá, uống rượu nữa không?”

Lạc Chấn Đình cười khổ nói: “Chuyện này cũng không liên quan gì đến hút thuốc mà !”

“Ông còn mạnh miệng!” Mẹ Lạc trừng mắt, “Ông vẫn chưa chừa đúng không!”

Diệp Mặc nói: “Dì à, mọi người ra ngoài một lát nhé, để cháu kiểm tra cho chú!”

“Được được!” Mẹ Lạc kéo con gái mình đứng dậy, nhà Hứa Dân Lợi cũng đi theo ra ngoài.

“Còn kiểm tra gì nữa à, chú cảm thấy rất tốt, không có gì bất thường cả.” Lạc Chấn Đình cười nói: “Chú đây gọi là đại nạn không chết, tất có hậu phúc!”

Diệp Mặc ngồi xuống một bên, nghiêm túc nói: “Chú Lạc, cháu đã kiểm tra thân thể cho chú rồi, cơ thể chú. . .rất không bình thường!”

“Cái gì?” Lạc Chấn Đình lập tức run lên.

Diệp Mặc nói: “Thân thể của chú không giống như người mới 50 tuổi, mà phải già hơn chục tuổi, các nội tạng và mạch máu của chú đều bị hao tổn nhất định, song, mỗi một nơi đều không quá nghiêm trọng, giống như là bị già yếu tự nhiên vậy, cho nên chú đi khám mới không khám ra bệnh gì!”

“Chú đi xét nghiệm ung thư, chụp CT cũng không khám ra bệnh gì, mạch máu não của chú có vấn đề, cho nên chú mới thường xuyên thấy đau đầu!”

Lạc Chấn Đình mờ mịt, hỏi: “Có ý gì?”

Diệp Mặc trực tiếp nói ra: “Ý của cháu là, chú bị người ta đầu độc!”

“Đầu độc? Không. . . không thể nào!” Sau khi Lạc Chấn Đình nghe xong thì ngẩn ngơ, tiếp đó lại cười nói.

Sao ông có thể bị đầu độc được chứ!

Diệp Mặc giải thích: “Là những loại thuốc chú từng uống có vấn đề, đầu độc là có rất nhiều cách, có một vài hóa chất, nguyên tố ăn vào sẽ mất mạng rất nhanh, cũng có vài loại sẽ từ từ tra tấn người khác, nhưng chú lại không có triệu chứng nào như vậy cả.”

“Bệnh của chú, là độc tính hỗn hợp của các loại thuốc đông y, nó khiến cho chú trở nên suy yếu, sinh nhiều bệnh vặt, cách đầu độc này cực kỳ bí ẩn và cùng rất mất thời gian.”

Lạc Chấn Đình nghe xong thì từ từ chìm vào yên lặng.

Rất lâu sau, ông mới mở miệng, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Tiểu Diệp, cháu xác định không?”

“Đương nhiên!” Diệp Mặc gật đầu.

Cho dù là lúc chưa bắt mạch cho chú Lạc thì hắn cũng đã nhận ra rồi.

Bình Luận (0)
Comment