“Điều này. . .”
Vợ chồng Hứa Dân Lợi cũng đi vào theo, vừa nhìn thấy hình ảnh trên màn hình thì bọn họ cũng ngốc trệ, miệng há hốc, hai mắt trợn tròn vo.
Dưới cái nhìn của bọn họ, thì chuyện này quả thực là cực kỳ khó tin!
Giờ phút này, mấy người mẹ Lạc cũng cực kỳ hoảng hốt.
Mẹ Lạc xem một lúc, rồi quay sang hỏi Lưu Đông Thần với giọng khẩn trương: “Đông Thần, không có vấn đề gì chứ?”
Bà cũng không hiểu, xem cũng không biết là tốt hay xấu.
Lưu Đông Thần cười nói: “Không có vấn đề! Dì cứ yên tâm đi, chủ tịch DIệp chọn cách mổ sọ để thanh trừ sưng tấy, bởi vì chú Lạc chảy ra nhiều máu cho nên không thể dùng phương pháp khác, kỹ thuật của chủ tịch rất tốt, nên sẽ không có vấn đề gì đâu!”
“Còn nữa, may mà cứu chữa kịp thời, nên cháu đoán là cũng sẽ không có di chứng gì quá nặng đâu, đương nhiên, không có ảnh hưởng là không thể nào, sau này còn phải chú ý tĩnh dưỡng nữa!”
“Ừ!” Mẹ Lạc từ từ thở hắt ra một hơi, lại nhìn dáng vẻ phấn chấn và sùng bái của đám bác sĩ bên cạnh thì bà chợt có cảm giác yên tâm hơn nhiều.
Xem ra Đông Thần nói không sai, Tiểu Diệp . . .thật sự là một bác sĩ rất giỏi! Thậm chí còn được xưng là thần y!
Bà lại ngước mắt lên nhìn người thanh niên trong màn hình, trong bụng thì cảm khái không thôi.
Người trẻ tuổi này, thật sự là quá khó tin!
Nghe con gái nói, thì Tiểu Diệp có rất nhiều tài hoa ở rất nhiều phương diện, không ngờ trên phương diện y thuật cũng có thiên phú kinh người như vậy, Đông Thần đã là một thiên tài, vậy thì Tiểu Diệp là thiên tài trong thiên tài.
Bà cảm giác, người trẻ tuổi này quá ưu tú, chính con gái mình cũng chưa chắc đã xứng!
Một lát sau, Lưu Khải Nhân đi qua, lấy mấy cái ghế dựa rồi mời mấy người Lạc phu nhân ngồi xuống.
“Lạc phu nhân, giờ bà yên tâm rồi chứ! Mọi người ngồi đi, giải phẫu còn rất lâu mới xong, mà sau khi xong thì còn phải nằm viện tầm một tháng, yên tâm, tôi nhất định sẽ an bài phòng bệnh tốt nhất!”
“Viện trưởng Lưu, cảm ơn!”
Mẹ Lạc mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống dưới sự giúp đỡ của con gái.
“Bệnh viện của các ông. . .rất to nhỉ! Tiểu Diệp. . .” Tâm trạng của bà trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, bắt đầu quay sang hàn huyên với Viện trưởng Lưu, hỏi thăm chuyện của Tiểu Diệp.
Một nhà ba người nhà họ Hứa đều hoảng hốt trong toàn bộ quá trình.
“Sao lại thế. . .”
Mãi cho đến khi ca phẫu thuật kết thúc thì bọn họ vẫn không thể tin nổi.
Chờ người đi ra, mấy người mẹ Lạc lập tức bu lại.
“Tiểu Diệp, thế nào?”
“Rất thuận lời!” Diệp Mặc cười nói: “Dì cứ yên tâm, sẽ không có di chứng gì, chỉ là. . . cơ thể của chú Lạc vốn đã kém rồi, nên có thể sẽ phải dùng thời gian dài để hồi phục!”
“Vậy là tốt rồi!” Mẹ lạc thở phào một hơi, “Tiểu Diệp, cảm ơn cháu! Cháu đã giúp đã dì một việc lớn như vậy, dì cũng không biết phải tạ ơn cháu thế nào. . .” Bà nói xong thì còn kích động mà nắm chặt tay của Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười nói: “Không có gì, việc cháu phải làm mà!”
Ba người nhà họ Hứa ở một bên nghe thì sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Cứu được rồi, còn không có di chứng gì?
Lần này, âm mưu của bọn họ cũng thất bại rồi?
Hứa Dân Lợi khẽ cắn môi, sắc mặt đã là một mảnh tái nhợt.
Vốn đang rất thuận lợi, tại sao hết lần này đến lần khác lại gặp phải tên nhãi này, tuổi còn trẻ mà đã có y thuật cao siêu như vậy rồi, thật sự là gặp quỷ!
Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ ra thứ gì, nói: “Dì, cháu chuyện muốn nói riêng với dì!"
“Cái. . .cái gì?” Mẹ Lạc hơi giật mình, nhưng vẫn ra hiệu cho con gái buông tay ra, rồi đi qua một bên với Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhỏ giọng hỏi: “Bình thường chú Lạc hay ăn gì? Chế độ ăn uống thế nào?”
“Ẩm thực? Bình thường thôi!” Mẹ Lạc kinh ngạc nói, bà cũng không biết Diệp Mặc đang có ý gì.
Diệp Mặc lại hỏi: “Chú ấy có uống hay ăn thứ gì đặc biệt không? Ví dụ như thuốc bổ hoặc là những thứ khác?”
Mẹ Lạc nghĩ nghĩ rồi nói: “Thuốc bổ? Có chứ! Trước kia còn uống thường xuyên, nhưng đều là loại bình thường thôi, có tự mua, cũng có người tặng,. . . trước kia mỗi khi mệt mỏi thì ông ấy lại uống chút thuốc bổ để bồi bổ cơ thể!”
“Thuốc bổ? Thuốc đông y à?”
“A! Đúng thế! Là nhà Dân Lợi tặng, nói là đơn thuốc của một bác sĩ trung y rất cao tay, sau khi uống cũng rất hữu dụng, Tiểu Dụng, đến cùng thì cháu muồn hỏi gì?” Mẹ Lạc cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.
“Bác sĩ trung y rất cao tay?” Diệp Mặc nhíu mày.
Đúng thật là thuốc đông y khá hữu dụng, nhưng mà, không thể uống lung tung được, có vài loại thuốc đông y có độc tính rất lớn, uống vào rất dễ xảy ra chuyện.
Mẹ Lạc nói: “Đúng vậy! Dân Lợi nói như thế, ông ấy và Chấn Định quan hệ mấy chục năm rồi, bình thường cũng rất quan tâm đến nhà dì, còn thường xuyên tặng thuốc bổ các thứ cho Chấn Đình uống!”
Diệp Mặc a một tiếng, trong lòng cũng hiểu rõ.
Nhưng hắn cũng không nói gì, chuyện này, vẫn chờ chú Lạc tỉnh dậy rồi tính, không nên nói với dì trước.