Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1219 - Chương 1219: Hứa Minh Huyên: Nhất Định Là Đang Diễn Trò!

Chương 1219: Hứa Minh Huyên: Nhất định là đang diễn trò! Chương 1219: Hứa Minh Huyên: Nhất định là đang diễn trò!

Mẹ Hứa vênh mặt lên, hai tay chống nạnh, vẫn đang mắng líu lo không ngừng.

“Cái bệnh viện rách nát gì thế này!”

“Một thằng nhãi ranh mà cũng đòi làm thần y! Phi!”

Mắng một trận xong, bà ta lại lắc mông đi đến bên cạnh mẹ Lạc, tiếp tục nói xỏ nói xiên.

“Tố Bình, tên nhãi chỉ biết khoác lác thôi! Còn tưởng tất cả mọi người đều là kẻ ngu à?”

Mẹ Lạc nhìn ta bà một cái, rồi cũng không nói gì.

Giờ phút này, bà không rảnh để đôi co với người này, cũng chẳng buồn nói câu nào, chỉ ra hiệu ra con gái đỡ mình qua một bên ngồi.

Lạc Băng Nhan nhẹ nhàng vỗ lưng của bà, dịu dàng an ủi: “Mẹ! Không sao đâu!”

Một lát sau, bệnh nhân được đẩy ra khỏi phòng, mang đến phòng phẫu thuật, một đoàn người liền đuổi theo.

Chờ bệnh nhân được đưa vào phòng phẫu thuật, Lưu Khải Nhân mới đi qua, nhỏ giọng nói: “Lạc phu nhân, Lạc tiểu thư, hai người có muốn quan sát ca phẫu thuật không? Nếu hai người vẫn không yên tâm thì có thể nhìn tận mắt ca phẫu thuật này!”

Lạc Băng Nhan khẽ giật mình: “Đứng ngoài quan sát?”

“Ừm! Phòng phẫu thuật của chúng tôi rất mới và tiên tiến, trong đó có lắp rất nhiều camera HD, có thể quan sát toàn bộ quá trình phẫu thuật, bình thường thì những ca phẫu thuật quan trọng đều sẽ được thực hiện ở đây!” Lưu Khải Nhân giải thích.

Phòng phẫu thuật bây giờ đã khác xưa rất nhiều, mà bệnh viện Nhân Hoa bọn họ lại là bệnh viện có các thiết bị đứng đầu cả nước, thậm chí là cả quốc tế.

“Được!” Mẹ Lạc vội vàng gật đầu.

Bà vẫn rất lo lắng, nếu có thể tận mắt nhìn thì quá tốt.

“Mời đi bên này!”

Lưu Khải Nhân nghiêng người, rồi dẫn mọi người đi qua.

“Cái gì? Đứng ngoài quan sát á? Phẫu thuật mà cũng có thể xem à?” Mấy người mẹ Hứa nghe thấy thế đều hơi kinh ngạc, lại càng nghi ngờ hơn, tên nhãi kia tự mình làm phẫu thuật mà cũng dám để cho bọn họ xem?

“Đi! Đi xem một chút!” Mẹ Hứa hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp đuổi theo.

Một lát sau, Viện trưởng Lưu dẫn mọi người đi vào một căn phòng, ba người nhà họ Hứa cũng đi theo, đang định đi vào trong, đúng lúc này, chỉ thấy có vài tiếng bước chân vội vàng truyền đến.

Là hai vị bác sĩ đang bước nhanh về phía này, trên mặt cả hai đều hết sức kích động.

“Sẽ không đến muộn chứ!”

“Không, vẫn kịp! Ca phẫu thuật lần trước của chủ tịch quá xuất sắc! Tôi đã xem video quay lại mười mấy lần rồi!”

“Tôi cũng xem video đó rồi, nghe nói bên nước ngoài cũng rất oanh động đấy! Kỹ thuật của chủ tịch, quả thật là như thần! Ca phẫu thuật hôm nay thì đơn giản hơn nhiều, bệnh nhân bị xuất huyết não, nam, khoảng 50 tuổi!”

“Cũng không đơn giản, bằng không thì chủ nhiệm Phương đã tự làm rồi, nhưng sợ có di chứng cho nên mới để chủ tịch mổ, bệnh nhân này cũng là do chủ tịch mang đến đấy!”

Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.

Ba người nhà họ Hứa nghe xong thì sắc mặt đều cứng đờ.

Đầu tiên là Lưu Đông Thần, sau đó là Viện trưởng Lưu và chủ nhiệm Phương kia đều tâng bốc tên nhãi kia, còn nói là thần y gì gì đó, bọn họ đoán chắc là đám người này chỉ nịnh bợ, tâng bốc ông chủ của mình mà thôi.

Nhưng mà tại sao đến cả hai vị bác sĩ này cũng tâng bốc tên nhãi kia?

Tên nhãi kia cũng không ở đây, bọn họ tâng bốc cũng không ai nghe được mà!

Chẳng lẽ. . . tên nhãi họ Diệp kia thật sự là thần y? Những gì bọn họ nói đều là thật?

Trong lúc nhất thời, một nhà ba người đều hoảng hốt, và không thể tin nỏi.

Hai vị bác sĩ đi lướt qua bọn họ, rồi tràn đầy phấn khởi mà đi vào phòng.

Không chờ bọn họ phản ứng, thì lại có ba bác sĩ nữa vui vẻ đi đến, còn vừa đi vừa nói những lời khiến cho bọn họ hết sức mờ mịt, cái gì mà ghép tim, cái gì mà động mạch nhọt, từng cái tên đều khiến cho bọn họ kinh hãi.

Mà hình như những ca phẫu thuật đó cũng đều là do tên nhãi kia thực hiện.

Nhưng mà điều này, làm sao có thể chứ?

Ghép tim cái gì, vừa nghe đã biết là ca phẫu thuật có độ khó cực cao, tên nhãi kia làm sao có thể làm được?

Hơn nữa, trong miệng đám bác sĩ này, thì kỹ thuật của tên nhãi kia quả thật là đăng phong tạo cực, là một tồn tại như thần, chuyện này lại càng hoang đường hơn!

Bọn họ ngây người ở cửa, đưa mắt nhìn ba vị bác sĩ này đi vào phòng.

Phía sau bọn họ còn có mấy người, cả đám cũng nghe đến ngây người, mặt mày tràn đầy hoảng hốt và thất thần.

Nửa ngày sau, Hứa Minh Huyên lấy lại tinh thần, quả quyết hét lên: “Không. . . không thể nào!”

Theo anh ta, thì tất cả những chuyện này quá hoang đường, nhất định là đang diễn trò, toàn bộ bệnh viện đều đang diễn trò!

Anh ta cất bước đi vào phòng, ánh mắt quét qua bốn phía, đến khi ánh mắt rơi vào màn hình to lớn ở trên tường thì dừng lại, đôi mắt từ từ mở to, toát ra vẻ kinh hãi và khó tin.

Người ăn mặc quần áo phẫu thuật trên màn hình chính là tên nhãi kia, thần sắc còn rất chuyên chú và nghiêm túc.

Đôi tay thon dài của tên nhãi kia vô cùng linh hoạt, động tác cực nhanh.

Giờ phút này, coi như là người không hiểu y thuật thì cũng có thể nhìn ra, kỹ thuật của tên nhãi này cực kỳ cao siêu, bởi vì tất cả bác sĩ trong phòng đều tập trung nhìn vào màn hình, trên mặt còn có vẻ sùng bái và nóng bỏng.

Thỉnh thoảng, bọn họ còn phát ra những tiếng than thở.

Những chuyện này. . . hoàn toàn không giống như đang diễn.

Bình Luận (0)
Comment