Một lát sau, Lưu Khải Nhân và mấy người nữa đi từ trong ra, trong tay còn cầm mấy tấm ảnh chụp CT.
“Hình hình. . . không lạc quan lắm!”
Khi đến gần, Lưu Khải Nhân giới thiệu một chút: “Vị này là chủ nhiệm Phương của khoa nội thần kinh, cũng là chuyên gia tốt nhất ở phương diện này!”
“Tình hình của bệnh rất khá nghiêm trọng! Nơi ứ đọng nằm ở rất sau, nên độ khó khăn cũng rất lớn, rất dễ bị tổn thương đến nào, sẽ tạo thành di chứng rất nghiêm trọng!”
Chủ nhiệm Phương khẽ lắc đầu, nói: “Tôi cũng không hoàn toàn nắm chắc ca phẫu thuật này, tính mạng thì đương nhiên có phải bảo vệ được, nhưng vấn đề di chứng thì. . .”
Mẹ Lạc nghe xong thì lại rất hoảng hốt: “Vậy. . . vậy phải làm sao bây giờ?”
Người ta là chủ nhiệm khoa, chắc chắn y thuật rất cao siêu, ngay cả một chuyên gia như vậy mà cũng nói lời này, đây chẳng phải là hết hy vọng rồi sao?
Nếu thật sự nằm liệt giường, vậy sao này phải làm sao bây giờ?
Mẹ Hứa ở một bên rất vui vẻ, còn mở miệng châm chọc: “Tôi đã nói rồi mà, bệnh viện tư nhân không đáng tin, đáng ra phải đưa lên bệnh viện số một ở tỉnh mới đúng!”
“Đây là bệnh viện gì chứ! Ngay cả một chủ nhiệm mà cũng chủ có bản lãnh này?”
Bà ta càng nói lại càng hăng hái, liên tục mỉa mai.
Mấy người chủ nhiệm Phương cũng không để ý mấy người này, bọn họ cũng gặp nhiều người cố tình gây sự như vậy rồi.
“Chủ tịch Diệp! Ngài xem thử một chút đi!” Chủ nhiệm Phương nói xong thi đưa mấy tấm CT cho Diệp Mặc, “Vẫn là ngài làm đi! Tôi không có nắm chắc hoàn thành mà không có di chứng gì!”
Nếu như là bệnh nhân bình thường, thì ông ta vẫn dám làm, nhưng bệnh nhân này là do đích thân chủ tịch Diệp đưa đến, hơn nữa, kỹ thuật của chủ tịch tốt hơn ông ta nhiều, thế mà lại bảo ông ta làm phẫu thuật, đây không phải là muốn làm khó ông ta sao!
Lời này lại khiến cho mấy người mẹ Lạc sợ ngây người.
Vị chủ nhiệm Phương này nói mình không nắm chắc, vậy mà còn nói để Tiểu Diệp làm phẫu thuật?
Đây là. . .nói đùa đi!
Trong lúc nhất thời, sắc mặt tất cả mọi người đều cứng đờ, mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không thể tin.
Mẹ Hứa kia run lên một lúc, rồi lại mở miệng mắng: “Các người. . . các người là cái bệnh viện rách gì, dám cầm mạng người ra làm trò đùa sao? Ông lại còn là chủ nhiệm? Chủ nhiệm cái rắm chó gì!”
Bà ta vẫn chưa từng thấy có bệnh viện nào hoang đường như vậy, đường đường là một chủ nhiệm, vậy mà cầm mạng người ra đùa, để nịnh nọt cấp trên!
Tất cả mọi người nghe thấy lời này thì cũng lộ ra vẻ giận dữ.
Có người còn kích động mà trực tiếp xông lên.
“Ấy! Mọi người đừng kích động!” Lưu Đông Thần vội vàng vươn tay cản mấy người kia lại, khuyên nhủ: “Chủ nhiệm Phương không nói đùa đâu, cũng không nói sai đâu, chủ tịch Diệp. . .là bác sĩ giỏi nhất ở đây, cũng là bác sĩ giỏi nhất cả nước, mọi người không biết anh ấy có uy vọng cao đến mức nào trong giới chúng tôi đâu, anh ấy được công nhận là thần y đấy, luận kỹ thuật giải phẫu thì cả nước, không, cả thế giới này cũng không có mấy người vượt qua anh ấy đâu!”
“Lại còn tâng bốc, nịnh nọt nữa! Coi bọn tôi là kẻ ngu à!”
“Thần y? Chỉ bằng cậu ta? Ha ha!”
Lửa giận của mọi người không những không lắng xuống, mà trái lại còn tăng mạnh.
Một người trẻ mới hơn 20 tuổi mà dám nói là thần y, là bác sĩ giỏi nhất cả nước, thậm chí là giỏi nhất toàn thế giới luôn, đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không tin chuyện hoang đường như vậy!
“Họ Lưu, anh thấy mình có tiện hay không, anh tâng bốc người ta như vậy, người ta có tăng lương cho anh không? Vậy mà anh vẫn cứ vui lòng làm chó cho người ta?” Hứa Minh Huyên mắng rất hăng say.
Trong lòng anh ta đang cực kỳ vui vẻ, anh ta không ngờ họ DIệp này lại ngu xuẩn như vậy, còn dám đem mạng người ra nói đùa, để khoe khoang khoác lác về mình, đây không phải là trợ giúp anh ta sao!
Lưu Khải Nhân vội vàng tiến lên, mở miệng nói to: “Nào nào! Đừng kích động, bác sĩ Lưu nói không sai, Lạc phu nhân, bà phải tin tưởng chúng tôi, chúng tôi là bác sĩ, cũng có phẩm đức nghề nghiệp, mà chúng tôi cũng không cần phải lừa mọi người để làm gì.”
Mẹ Lạc há hốc mồm, nhưng vẫn yên lặng.
Chuyện này. . .bảo bà tin tưởng kiểu gì?
Rõ ràng Tiểu Diệp chỉ là một người trẻ tuổi, sao lại thành thần y gì được!
Chuyện này cũng quá hoang đường rồi!
Bà nhíu mày nhìn về phía người thanh niên ở một bên.
Chẳng lẽ. . . bà đã nhìn nhầm người trẻ tuổi này rồi sao?
Lúc này, Diệp Mặc cầm CT lên xem kỹ một chút, nghiêm túc nói: “Dì à, đã không còn thời gian rồi, thời gian càng dài thì biến số càng nhiều, dựa theo tình hình của chú Lạc, thì nhất định phải nhanh chòng làm giải phẫu!”
Mẹ Lạc lại nhíu mày, bà giãy dụa rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, làm phẫu thuật đi!”
Tuy bà không tin vị này thật sự là thần y gì đó, nhưng bà tin tưởng, Tiểu Mặc sẽ không lấy mạng người ra đùa, bệnh viện này cũng sẽ không dám làm như vậy, có lẽ chỉ nói là Tiểu Mặc mổ chính, nhưng thực tế thì là một chuyên gia khác mổ.
Mà tình hình bây giờ, đúng là đã kéo dài quá nhiều thời gian rồi.
“Vậy thì tốt, cháu đi chuẩn bị!” Diệp Mặc gật đầu, quay người rời đi.
Một nhà ba người nhà họ Hứa nhìn thấy cảnh này thì cũng không lên tiếng ngăn cản, bọn họ còn ước gì được nhìn thấy cảnh này ý chứ, như vậy thì sau khi giải phẫu xong, tất cả trách nhiệm đều rơi vào đầu tên kia, nếu như chết người thì lại càng tốt hơn, tên này sẽ trở thành kẻ thù của Băng Nhan!
Lưu Đông Thần tiến lên an ủi: “Dì, Băng Nhan, hai người yên tâm, chủ tịch Diệp đã ra tay thù không có vấn đề gì là không giải quyết được, hai người không biết chủ tịch lợi hại đến mức nào đâu. . .”
“Ừm!” Lạc Băng Nhan một mực nhìn bóng lưng kia đi xa, mãi đến khi nó biến mất ở cuối hành lang thì nàng mới thu hồi ánh mắt.
Cũng không biết nàng lấy lòng tin từ đâu, nhưng nàng vẫn rất tin tưởng Diệp tiên sinh.
Có lẽ bởi vì trong mắt nàng thì Diệp tiên sinh là một người không gì không làm được, cái gì cũng biết cái gì cũng rất lợi hại, nếu anh ấy đã nói được, vậy nhất định sẽ được.