Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1217 - Chương 1217: Nịnh Nọt?

Chương 1217: Nịnh nọt? Chương 1217: Nịnh nọt?

Hứa phu nhân tiến lại gần con trai, nhỏ giọng nói: “Không sao! Con xem dáng vẻ này của chú Lạc con thì còn có thể cứu sao? Coi như có thể bảo vệ tính mạng, thì tám phần cũng sẽ nằm liệt giường, đến khi đó hai mẹ con Băng Nhan sẽ oán trách tên nhãi này thôi!”

Trong khi nói chuyện thì bà ta dùng đôi mắt híp của mình để nhìn bóng người nằm trên mặt đất, trong mắt còn lóe lên một tia độc ác khoái trá.

“Đi đi đi, chúng ta cũng đi cùng!”

Thấy mọi người đã khiêng người ra xe, bà ta cũng uốn éo vòng eo mập mạp đi theo.

Bà ta lại đi đến bên cạnh mẹ Lạc, rồi giả mù sa mưa mà an ủi một phen: “Tố Bình, bệnh viện Nhân Hoa có tốt không? Dù sao nó cũng là bệnh viện tư nhân thôi, lát nữa nhất định phải tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho Chấn Đình!”

Sau đó, một nhà ba người bọn họ cũng leo lên xe, đi theo sau.

Không có người ngoài, Hứa Dân Lợi cũng không giả vờ nữa, liền cười mỉa một tiếng, lộ ra vài phần đắc ý.

Ông ta ngả người ra sau, tâm trạng thì rất sung sướng.

Nhưng năm gần đây, tuy rằng họ Lạc này đã lui xuống, nhưng vẫn nắm hội đồng quản trị trong tay, ông ta cũng không dám tùy tiện làm loạn, nhưng bây giờ, họ Lạc đã xảy ra chuyện, tám phần là phải nằm liệt giường, sau này ông ta sẽ có quyền lực lớn hơn trong tập đoàn.

Một con ranh con thì làm sao có thể đấu lại ông ta chứ!

Sau này, ông ta sẽ đẩy tập đoàn lên sàn, rồi dùng vài thủ đoạn là có thể đã họ Lạc này ra, nắm giữ toàn bộ tập đoàn rồi!

Đến khi đó, ông ta cũng là ông chủ Hứa rồi! Không cần phải làm kẻ dưới, nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc nữa!

Hứa Minh Huyên quay người, buồn bực hỏi: “Sao đang yên đang lành chú Lạc lại trúng gió nhỉ?”

Hai vợ chồng ngồi ở phía sau đều liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên một tia khác thường.

“Loại chuyện này, ai biết được chứ! Cơ thể chú Lạc của con vẫn luôn rất kém, xảy ra chuyện cũng không có gì kỳ lạ!” Mẹ Hứa cười nói: “Đây cũng là chuyện tốt, nếu ông ấy không xảy ra chuyện, thì con cũng chẳng còn cơ hội nào đâu!”

“Cũng đúng!” Hứa Minh Huyên gật đầu, không hỏi gì nữa.

Nửa tiếng sau, đoàn xe lái vào bệnh viện Nhân Hoa, vừa dừng lại thì có bác sĩ và y tá đẩy giường đến nhận bệnh nhân, rồi vội vàng chạy vào trong.

Lưu Khải Nhân phân phó cấp dưới vài câu, rồi tiến lên đón.

“Chủ tịch Diệp!”

“Đây là viện trưởng Lưu!” Diệp Mặc giới thiệu cho mẹ Lạc.

Mẹ Lạc kích động nói: “Viện trưởng Lưu, chồng tôi phải nhờ cả vào ông rồi, ông nhất định phải sắp xếp bác sĩ giỏi nhất, nhất định phải là giỏi nhất, tiền không phải là vấn đề!”

Lưu Khải Nhân nghe xong thì nhíu mày, sắc mặt cũng hơi cổ quái.

Bác sĩ giỏi nhất?

Không phải đang đứng ngay cạnh bà sao!

Ông ta cũng không tiện nhiều lời, chỉ liên tục đồng ý: “Được được! Nhất định! Nhất định! Lạc phu nhân ngài cứ yên tâm!”

Sau đó, ông ta lại tiến lại gần Diệp Mặc, lộ ra vẻ dò hỏi.

“Chủ tịch?”

Diệp Mặc nhỏ giọng nói: “Chuẩn đoán sơ bộ là xuất huyết não, số lượng máu cũng không ít, tình huống khá nghiêm trọng, ông cứ cho bệnh nhân chụp CT để xem tình huống cụ thể thế nào đã, nếu không quá nghiêm trọng thì để người khác làm đi!”

“Vâng!” Lưu Khải Nhân lên tiếng.

Nếu như chỉ là xuất huyết não bình thường thì độ khó không quá cao, rất nhiều chuyên gia trong bệnh viện đều làm được.

“Dì à, chúng ta cũng đi vào đi!” Diệp Mặc quay người, giúp đỡ dìu mẹ Lạc đi vào.

Một lát sau, một bóng người mặc áo khoác trắng vội vàng đi đến, chính là Lưu Đông Thần.

“Xảy ra chuyện gì?”

Sau khi anh ta nghe xong thì bật thốt lên một tiếng: “Chú Lạc. . .sao lại như vậy?”

Mẹ Lạc khẩn trương hỏi: “Đông Thần, cháu cảm thấy có bao nhiêu cơ hội cứu được về, tương lai. . . có di chứng gì hay không?”

“Chuyện này. . . cháu cũng không tiện nói!” Lưu Đông Thần lắc đầu cười khổ, “Bệnh này phải xem tình huống bệnh nhân thế nào, xem có chảy nhiều máu hay không, có tổn thương nghiêm trọng đến thần kinh não hay không, nhưng ít nhiều gì thì cũng sẽ có một ít di chứng.”

Sau khi mẹ Lạc nghe xong thì thân thể hơi run lên, sắc mặt lại trắng hơn vài phần.

Mấy người nhà họ Hứa ở một bên nghe thấy lời này thì trong lòng rất vui sướng.

“Chủ tịch Diệp, ngài thấy thế nào?” Lúc này, Lưu Đông Thần mới chú ý đến Diệp Mặc ở phía sau, liền lộ ra vẻ kích động, “Dì à, chuyện này phải hỏi chủ tịch Diệp mới đúng, anh ấy giỏi hơn cháu nhiều, không không không ! Phải là người giỏi nhất mới đúng!”

“Vậy sao?” Mẹ Lạc khẽ giật mình, loại quay đầu nhìn Diệp Mặc với ánh mắt khó tin.

Chẳng lẽ. . . những gì con gái mình nói đều là thật?

Nhưng mà điều này, cũng có chút quá khó tin rồi!

Đông Thần chính là một thiên tài, học rất nhiều năm mới lên làm bác sĩ, mà Tiểu Diệp thì lại ít tuổi như vậy, thì sao có thể giỏi hơn Đông Thần chứ, có lẽ là nịnh nọt như mấy người nhà họ Hứa nói đi!

Hứa Minh Huyên ở phía sau không nhịn được mà cười mỉa một tiếng.

“Ôi! Đúng là biết nịnh nọt mà!”

Lưu Đông Thần liếc mắt nhìn qua, nhíu mày một cái rồi cũng không để ý.

Diệp Mặc thản nhiên nói: “Đợi lát nữa . . . xem CT rồi nói sau!”

“Đúng đúng! Còn phải xem tình hình của bệnh nhân đã!”

Lưu Đông Thần gật đầu, theo đám người đi vào trong, ngồi chờ kết quả chụp CT.

Bình Luận (0)
Comment