Trác Lâm đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em thấy. . .quá xấu hổ rồi!”
“Có gì mà phải xấu hổ, cũng có ai nhìn thấy đâu!” Ninh Vũ Đình cười nói: “Chị định nhân lúc còn trẻ thì chục thật nhiều ảnh để làm kỷ niệm, sau này già, dáng người không còn đẹp nữa thì có muốn cũng không chụp được.”
“Chị Ninh, bộ chị đang mặc cũng rất đẹp đấy!”
“Chứ sao! Em có muốn thử mấy bộ khác không? Em thấy bộ này thế nào?”
“Quá lộ rồi!”
“Bộ này thì sao?”
Hai cô gái lại vùi mình trong phòng quần áo, thỉnh thoảng lại thay một bộ khác, khi hai người lấy lại tinh thần thì trời cũng đã khuya, Trác Lâm dứt khoát ngủ lại đây, không về khách sạn nữa.
Hai người tắm rửa, thay đồ ngủ, rồi nằm lên giường xem live stream một lúc.
“Ngủ thôi!”
Đến hai giờ sáng, buổi live stream kết thúc, hai người lại hàn huyên thêm một lúc, lúc này Ninh Vũ Đình mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trác Lâm cũng thấy hơi buồn ngủ, cô nheo mắt lại, cơ thể nhích lại gần hơn, cô cảm thấy, cuối cùng thì đêm nay mình cũng có thể thực hiện ước mơ được chôn mặt vào trong mảnh mềm mại này rồi.
Cảm giác đó, nhất định là rất hạnh phúc!
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Mặc tranh thủ thời gian trước kia bọn nhỏ tỉnh dậy để đi ra ngoài hoạt động gân cốt, luyện tập một chút, đến khi hai đứa bé tỉnh dậy thì hắn lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Chạng vạng tối, Diệp Mặc đi đến khách sạn Duyệt Vân Trang, làm một bữa cơm cho Kỷ tiểu thư, thuận tiện bắt chuyện với một số khách quen.
Sáu giờ hơn, nhà hàng càng ngày càng đông, trong đại sảnh cũng hơi ồn ào, một lát sau, lại có mấy người đi đến cửa nhà hàng, là ba người, một đôi vợ chồng trung niên, cộng thêm một thanh niên.
Có vẻ như là người một nhà.
Người thanh niên này khoảng tầm 30 tuổi, cao khoảng 1m75, dáng người cao to chắc nịch, gương mặt không thể nói là đẹp trai, nhưng trông cũng khá đàng hoàng, trên người còn mặc một bộ tây trang màu tối, thắt cà vạt.
Trên cố tay còn có một chiếc đồng hồ khá có tiếng.
Mà đôi vợ chồng trung niên kia cũng ăn mặc rất chỉnh tề, nam mặc đồ tây, mái tóc hơi bạc được chải chuốt tỉ mỉ, mà nữ thì mặc một bộ quần áo kiểu thời xưa, cùng loại với váy dài, trên tay và cổ còn đeo những trang sức đắt tiền.
Quần áo như vậy cũng không làm đám nhân viên phục vụ quá chú ý, dù sao cũng có rất nhiều kẻ có tiền đến đây ăn cơm, có người khiêm tốn, ăn mặc đơn giản, cũng có người thì ăn mặc rất phô trương và kỳ quái, nên cũng không có gì kỳ lạ.
Bọn họ sẽ không vì quần áo mà phán đoán thân phận của khách hàng, từ đó đối đãi khác nhau với khách hàng.
Nhân viên phục vụ tiến lên nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi.
“Hoan nghênh quang lâm! Xin hỏi, ba vị có hẹn trước không?”
“Có!” Người đàn ông trung niên gật đầu, rồi báo tên bàn mình đã đặt.
“Ba vị, mời đi bên này!”
Nhân viên phục vụ nghiêng người, dẫn ba người đi đến một góc đại sảnh, ngồi vào một cái bàn dành cho bốn người.
“Ui! Nhà hàng này cũng không tệ nhỉ! Cũng có phong cách đấy!”
Người đàn ông trung niên vừa đi, vừa quan sát bốn phía, cười nói: “Cũng không kém mấy nhà hàng ở Thiên Hải chúng ta hay ăn nhỉ! Từ khi nào thành phố H này lại có một nhà hàng như vậy rồi, đã lâu lắm rồi tôi cũng không qua bên này rồi!”
“Mấy năm trước, thành phố H này vẫn không được như bây giờ, còn kém xa Thiên Hải của chúng ta! Đến cả tàu điện ngầm cũng không có!”
“Hoàn cảnh nơi này cũng được đấy, cũng không biết hương vị thế nào, nghe nói là Hắc Trân Châu và Michelin ba sao à, cũng khá nổi đấy nhỉ!”
Ông ta nói xong thì thản nhiên ngồi xuống ghế.
Người thanh niên kia ngồi xuống đối diện, cười nói: “Nhà hàng này rất nổi tiếng, nghe nói năm ngoái còn được bình chọn là nhà hàng tốt nhất cả nước, nên chắc hương vị cũng không tệ lắm!”
“Tạm được! Nơi này là tốt nhất ở đây rồi, ăn tạm đi!”
Vị phu nhân kia ngồi xuống, quét mắt nhìn trái phải một lúc, mặt có vẻ hơi không vui.
Ngồi ở đại sảnh quá ầm ĩ, không tốt bằng ngồi phòng riêng, cũng không phù hợp với thân phận của bọn họ.
Có điều, ai bảo nhà hàng này nổi tiếng, muốn đặt phòng cũng không đặt được, vất vả lắm mới đặt được một bàn ở đại sảnh.
Thanh niên cầm thực đơn lên xem một lượt, rồi đưa cho cha mình ở đối diện.
“Cha, cha xem đi, chọn vài món trước đi!”
Người đàn ông trung niên nói: “Đợi một lát đi, Tiểu Mộng vẫn chưa đến mà! Gọi đồ sớm quá cũng không hay!”
Vị phu nhân kia đưa tay lên, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ Cartier kim cương trên tay, rồi nhướn mày, oán giận nói: “Ai ui! Đã sắp 7 giờ rồi, sao Tiểu Mộng này vẫn còn chưa đến! Kiêu ngạo đến thế cơ à!”
Bà ta lại trợn trắng mắt, tiếp tục oán trách: “Cô ta còn định để chúng ta chờ đến bao giờ? Đã bảo gặp mặt từ mấy hôm trước thì lại bảo không rảnh, hôm nay lại lề mà lề mà, coi nhà chúng ta là cái gì đây!”