Khi mọi người ăn xong, cha Đỗ cười nói: “Tiểu Mộng, hai người các cháu đều là người trẻ tuổi, có muốn đi dạo phố tâm sự tiếp hay không?”
“Không được, cháu phải về rồi!” Trần Mộng lắc đầu, mỉm cười lễ phép.
“Vậy à!” Cha Đỗ hơi giật mình, lại thấy hơi xấu hổ.
“Chú Đỗ, dì, cháu đi trước đây!” Trần Mộng đứng dậy chào hỏi, rồi mới quay người rời đi.
Cha Đỗ thở dài, thất vọng nói: “Xem ra, Tiểu Mộng không nhìn trúng Tuấn Tỳ nhà mình rồi!”
Trước đó, ông ta cũng không ngờ rằng Tiểu Mộng sẽ không nhìn trúng điều kiện gia đình mình, còn cảm thấy chuyện này sẽ rất thuận lợi, bàn chuyện cướp hỏi, chẳng mấy chốc sẽ con kết hôn, con trai vui vẻ, hai người họ cũng hài lòng.
Dù sao, nhà Tiểu Mộng cũng rất bình thường, nên có thể gả vào nhà bọn họ đã coi như là trèo cao rồi!
Mẹ Đỗ bĩu môi, nói với vẻ khó chịu: “Con bé này, ánh mắt vẫn rất cao, không nhìn lại bản thân xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi! Mà đó là tiền của nó sao? Cũng chỉ là một học sinh cũ mà thôi!”
Cha Đỗ nói: “Bà nói ít vài câu đi! Người ta vừa đến, bà đã làm cho Tiểu Mộng sợ rồi!”
“Tôi. . .tôi cũng vì tốt cho con trai thôi mà! Có ai ngờ lại trùng hợp gặp học sinh của cô ta ở đây chứ, lại còn lại hợi như vậy nữa!” Mẹ Đỗ trừng mắt, tức giận nói.
“Rồi rồi! Bà đều vì con trai cả, đi thôi!”
Một nhà ba người tính tiền rời đi, trên mặt đều lộ vẻ tức giận.
“Đi rồi à?”
Diệp Mặc nhận được tin nhắn của cô Trần Mộng thì mới rời khỏi gian phòng kia, hắn vừa ngồi uống vài chén với mấy người ông chủ Ngô kia.
Diệp Mặc liền cầm điện thoại lên trò chuyện với cô Trần Mộng.
Hắn cũng không hiểu rõ về gia đình cô Trần Mộng lắm, chỉ biết cô là người Thiên Hải, nhưng có rất nhiều họ hàng thân thích ở bên này, lần trước còn nhờ hắn sắp xếp cho người nhà vào nằm trong bệnh viện Nhân Hoa.
“Khi nào rảnh thì lại đến trường học tìm cô nhé!”
“Được! Qua một thời gian nữa đi!”
Hàn huyên một lúc, Diệp Mặc mới để điện thoại di động xuống.
Mấy hôm nay chắc chắn không rảnh rồi, hắn phải đi Thiên Hải, sau đó lại phải về Đế Kinh, ở Đế Kinh một thời gian rồi mới trở về bên này, chờ khi nào rảnh rỗi thì về trường vậy.
Hơn 9 giờ, Diệp Mặc mới mang theo bọn nhỏ trở về phòng làm việc.
Ngay hôm sau, hắn lại đi đến Nhân Hoa một chuyến, hắn đi kiểm tra tình hình của chú Lạc trước, lại ứng phó với dì Lạc một hồi, dì Lạc quá nhiệt tình khiến cho hắn thấy hơi xấu hổ.
Sau đó, hắn chờ vị ông chủ Ngô kia đến, liền đi văn phòng Lưu Khải Nhân để bàn chuyện quyên góp tiền.
“Ông chủ Ngô, cám ơn cám ơn! Ông yên tâm, khoản tiền này nhất định sẽ được dùng đúng chỗ, chủ tịch Diệp cũng đã quyên góp rất nhiều, giúp đỡ vô số bệnh nhân!”
Sau khi ký xong hiệp nghị quyên tiền, Lưu Khải Nhân cười vui vẻ đến không ngậm được miệng.
Vị ông chủ Ngô này cũng quá xa xỉ, vừa ra tay đã là 300 triệu vàng ròng bạc trắng rồi!
“Ha ha!” Ngô Căn Vinh mỉm cười, tâm trạng cũng rất thoải mái.
300 triệu, ông vẫn bỏ ra nổi, vừa mua cái an tâm, lại có thể hành thiện tích đức, cũng không thua thiệt chú nào, điều quan trọng nhất là, có thể trèo kéo quan hệ với vị ông chủ Diệp này, nói không chừng sau này còn có thể dùng được.
Diệp Mặc tiễn ông chủ Ngô đi, rồi quay lại hàn huyên với Lưu Khải Nhân một lúc.
Sau đó, hắn đi đến mấy công ty Phác Ngọc, Thiên Hành . . . để xử lý một vài chuyện ở đó, buổi tối, hắn mang hai đứa bé đến nhà cha mẹ vợ, cùng Tô Trạch Phong và cha mẹ vợ ăn một bữa cơm.
Khi ăn cơm, Tô Trạch Phong còn lẩm bẩm vài câu.
“Tiểu Mặc bây giờ rất nổi tiếng. . .”
Anh ta cũng mở công ty, tuy rằng không phải là một nhân vật ghê gớm gì, nhưng cũng coi như là một ông chủ nhỏ, nên cũng quen không ít bạn bè, cũng hơi hiểu biết về giới kinh doanh trong thành phố.
Dạo gần đây, nghe nói có một vị ông chủ Diệp vô cùng trẻ trung và lợi hại, lai lịch còn rất lớn, mọi người còn đang suy đoán về bối cảnh của người này.
Anh ta nghe xong thì biết ngay, cái gọi là ông chủ Diệp trẻ tuổi này chính là em rể của mình.
Ngoại trừ em rể mình, thì trong thành phố này nào có người nào gọi là ông chủ Diệp trẻ tuổi lợi hại như vậy chứ!
Mà những lời đồn thổi kia, càng ngày càng bất hợp lý!
Anh ta nghe xong thì còn khịt mũi coi thường, những lời đồn thổi kia quá giả, chỉ có anh ta, mới biết được con đường phát tài chân chính của cậu em rể này, tuy rằng rất khó tin, nhưng đó lại chính là sự thật.
Mỗi lần nghe thấy mọi người nói đến chuyện này thì anh ta đều âm thầm đắc ý, rất muốn nói khoác, khoe khoang một phen, nhưng lại hơi xấu hổ, cho nên vẫn không tiết lộ với người khác.
“Thật sao?” Mẹ Tô kinh ngạc nói: “Tại sao lại nói là rất nổi tiếng?”
Tô Trạch Phong vừa gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng, vừa hàm hồ nói: “Chính là. . . dù sao cũng có rất nhiều người biết đến, hiện tại, Tiểu Mặc đã là ông chủ Diệp đại danh đỉnh đỉnh trong thành phố rồi! Mọi người đều nói là Tiểu Mặc có bối cảnh rất lợi hại, cực kỳ giàu có, lại vừa khiêm tốn vừa thần bí.”