Ba người nhà họ Đỗ chỉ ngồi yên.
Rất lâu sau, bọn họ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Nếu như những lời này không xuất phát từ miệng ông chủ Ngô, thì bọn họ nào dám tin tưởng, mà chỉ coi đây là một trò đùa!
Bỗng nhiên, cơ thể cha Đỗ run lên, rồi hơi tỉnh táo lại, ông ta lại nhìn người thanh niên kia bằng đôi đồng tử mở to, hiện lên vẻ sợ hãi mãnh liệt và bối rối.
Ông ta nào ngờ được người trẻ tuổi này lại lợi hại như vậy, lợi hại đến mức không thể tin, ngay cả một đại lão như ông chủ Ngô cũng phải cung cung kính kính, thậm chí còn phải nịnh nọt lấy lòng, vậy chút tiền của mình thì đáng là cái gì!
Lại nhớ đến chuyện vừa rồi mình còn nghi ngờ chai rượu của vị này là rượu giả, trong lòng ông ta lập tức hoảng sợ, càng cảm thấy hổ thẹn hơn!
Rượu này, rõ ràng là rượu thật!
Là do mình nhìn nhầm!
Ông ta cúi đầu xuống, gương mặt mo dần dần đỏ lên.
Vợ ông ta ở bên cạnh cũng rụt cổ lại, không dám nói một tiếng nào.
“Thật sự là. . .rượu ngon!”
Ngô Căn Vinh lại nói một câu, ông ta rất muốn mở miệng nói mua chai rượu này, nhưng nghĩ đến chuyện mình đến đây để xin lỗi, lại cũng chưa thân, nên cũng ngại không dám nói ra, đành phải thôi, “Diệp tiên sinh, vậy tôi không quấy rấy ngài nữa, tôi và ông chủ Từ đi vào ăn một bữa cơm đã! Đi vội vàng, nên chưa kịp ăn cơm!”
Hôm qua, ông em Trầm kia không nhận điện thoại của ông ta, ông ta liền nghe ngóng một vòng, hỏi rất nhiều bạn bè, cuối cùng cũng hỏi được vị này đang ở đây, cho nên liền vội vàng chạy từ Thiên Hải qua bên này.
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu.
Ngô Căn Vinh liền kéo vị ông chủ Từ kia đi về phía mấy gian phòng riêng bên trong.
“Ông. . .ông chủ Diệp, thật ngại quá!” Chờ hai người đi xa, cha Đỗ mới mở miệng làm lành, mặt thì hiện lên vẻ nịnh nọt: “Là mắt tôi kém cỏi nên không nhận ra , mong ông chủ Diệp đừng để trong lòng! Chai rượu này, chúng tôi mua!”
“HIện giờ muốn mua? Tôi cũng không bán!” Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, lạnh lùng nói: “Romanee Conti năm 90, các người vẫn nên uống loại này đi! Không cần tiền, coi như tôi mời cô Trần Mộng!”
Diệp Mặc nói xong thì khẽ vươn tay, cầm chai vang đỏ từ tay cô phục vụ ở bên cạnh rồi đặt lên bàn, sau đó lại phân phó cô phục vụ mang chai Celia trăm năm về.
Trần Mộng rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Vậy. . . vậy sao được!”
Vừa nhìn cũng thấy bình rượu này rất đắt, tối thiểu cũng phải vài trăm ngàn rồi!
“Không có gì!” Diệp Mặc nhìn về phía Trần Mộng, cười ôn hòa nói: “Em đi vào trước nhé! Còn có mấy người khách khác nữa.”
“Ừ! Được rồi!” Trần Mộng ngơ ngơ ngẩn ngẩn gật đầu.
Nàng nghiêng đầu đi, ánh mắt thì vẫn dõi theo Diệp Mặc, mãi cho đến khi Diệp Mặc biến mất ở góc hành lang thì nàng mới thu hồi ánh mắt, trong đôi mắt đẹp tươi sáng của nàng lại có vài phần hoảng hốt.
Ở trong mắt của nàng, người học sinh này đã không phải là thiếu niên ngây ngơ trước kia nữa rồi, nàng cũng từng nhìn thấy một mặt thành thục ổn trọng của Diệp Mặc, nhưng mà dáng vẻ vừa rồi của Diệp Mặc, thì nàng chưa bao giờ nhìn thấy.
Lãnh khốc, lạnh lùng, lại tràn đầy uy nghiêm, có một loại mị lực khó nói lên lời.
“Tiểu. . .Tiểu Mộng! Người học sinh này của cháu. . . có lai lịch gì thế?”
Nàng nghe thấy câu hỏi của cha Đỗ thì mới hoàn hồn lại, môi đỏ hơi mở, nhưng nhất thời lại không biết trả lời thế nào.
Nàng cũng không quá hiểu về Diệp Mặc!
Thật ra thì nàng cũng rất chấn động, kinh ngạc, hoang mang!
Trước kia, nàng biết nhà Diệp Mặc rất giàu có, nhưng mà nàng cũng không ngờ, lại giàu có đến trình độ này! Tài sản cá nhân đã vài trăm tỷ rồi, thật sự là nàng không thể tưởng tượng nổi đó là khái niệm gì!
Trần Mộng cười gượng: “Thật ra thì. . . cháu, cháu cũng không rõ ràng lắm! Hồi em ấy còn đi học thì cháu cũng không biết nahf em ấy có tiền!”
“Không biết?” Mẹ Đỗ khẽ giật mình, mày nhíu lại, lộ ra vẻ không vui.
Một giáo viên, có thể không biết tình hình gia đình học sinh sao?
Bà ta rất muốn cười nhạo vài câu, nhưng mà lại không dám, trước đó, bà ta cảm thấy Tiểu Mộng này chỉ là một con gái của nhà bình thường, lại là một giáo viên đại học, vừa không có tầm mắt lại không có vốn liếng gì, cho nên bà ta rất xem thường, nên muốn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng rồi.
Nhưng bây giờ, khi biết người ta có một học sinh lợi hại như vậy, thì bà ta cũng không dám nữa.
Nhìn xem, ngay cả một đại lão có vài tỷ như ông chủ Ngô người ta mà cũng phải khúm núm, ăn nói khép nép trước vị kia, còn không dám thở mạnh giống như chuột thấy mèo vậy, chỉ cần có thể dính líu một chút quan hệ với một nhân vật lợi hại như vị kia thì đã là vô cùng khó lường rồi.
Mà đây, còn là quan hệ cô trò nữa!
Lúc này, món ăn đầu tiên được mang lên, cha Đỗ lên nói: “Ăn cơm, chúng ta ăn thôi!”
“Tiểu Mộng, cháu không muốn về Thiên Hải làm việc sao?”
“Bên phía Thiên Hải cũng không có nhiều đại học nổi tiếng lắm, nhưng về bên đó phát triển vẫn tốt hơn. . .”
Ông ta vừa ăn vừa trò chuyện, hòa hoãn bầu không khí, trái lại thì mẹ Đỗ cũng không còn cao cao tại thượng như trước nữa, chỉ là thỉnh thoảng nói chen vào vào câu, bà ta cũng không nói chuyện về mấy chủ đề kết hôn, lễ hỏi và sinh con cái gì nữa.