Diệp Mặc chỉ đứng im, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Ngô Căn Vinh, vẫn chưa thèm vươn tay.
“Ông chủ Ngô đúng không! Ông đang làm gì?”
Giọng nói lạnh lẽo này rơi vào trong tai Ngô Căn Vinh, làm cho ông ta run rẩy kịch liệt, sắc mặt cũng trắng hơn vài phần.
Hiển nhiên, vị này vẫn còn tức giận, vẫn chưa muốn tha cho ông ta!
Mà cũng đúng!
Ai bảo mình không có mắt, chủ động đi gây sự với người ta, nếu đổi lại là mình, thì mĩnh cũng không tha thứ dễ dàng như vậy!
“Diệp tiên sinh, rất xinh lỗi! Là tôi có mắt không tròng, không biết Diệp tiên sinh ngài lợi hại! Trước đó đã đắc tội nhiều, mong Diệp tiên sinh ngài rộng lòng tha thứ! Hôm nay tôi đến đây, là để bồi tội với Diệp tiên sinh ngài, ngài có điều kiện gì thì cũng có thể nói!”
Ngô Căn Vinh nói xong thì lại khom người thấp hơn, thái độ cũng càng hèn mọn hơn.
Con mắt của ba người nhà họ Đỗ trợn trừng trừng như mắt cá chết.
Bọn họ hoàn toàn không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy, cảm giác hoang đường này giống như là đang nằm mơ vậy!
Đường đường là một nhân vật cấp đại lão có thanh danh hiển hách như ông chủ Ngô, thế mà lại bồi tội với một người trẻ tuổi, thái độ lại còn hèn mọn như vậy, phảng phất như người trẻ tuổi này có thân phận gì đó cực kỳ kinh khủng vậy!
Nhưng mà điều này, làm sao có thể chứ!
Diệp Mặc không nói gì, chỉ dùng năm ngón tay thon dài gõ nhẹ lên hộp rượu trước người.
Cốc cốc cốc!
Từng tiếng vang nhẹ rơi vào trong tay, lại khiến cho tâm thần của Ngô Căn Vinh run rẩy không ngừng, trán ông ta cũng có mồ hôi lạnh thấm ra rồi.
Vị này không chỉ có dung mạo và khí chất xuất chúng, mà khí thế cũng rất không tầm thường, khiến cho người ta nhìn mà khiếp vía!
Rất lâu sau, cuối cùng Diệp Mặc cũng mở miệng: “Ông chủ Ngô, ông như vậy là không có lòng rồi!”
Ngô Căn Vinh vội vàng ngẩng đầu lên, kinh sợ nói: “Diệp tiên sinh, ngài. . . ngài muốn tôi thể hiện tấm lòng như nào?”
“Ông vẫn đầu tư cho tập đoàn Thú Nhạc kia à? Rút vốn đi! Sau này, bớt làm mấy chuyện thương thiên hại lý như thế nữa đi! À! Còn nữa, ông quyên góp một khoản tiền đi! Quyên cho bệnh viện Nhân Hoa, số tiền đó sẽ được quyên tặng cho những bệnh nhân khó khăn không đủ tiền thuốc men, coi như là tích đức cho ông đi!” Diệp Mặc nói không nhanh không chậm: “Còn quyên bao nhiêu, vậy phải xem tấm lòng của ông ra sao rồi!”
“Được được được!” Ngô Căn Vinh vui mừng quá đỗi. “Vậy. . . quyên 100 triệu đi! Không không không! Vẫn ít, 300 triệu đi! Làm việc thiện, 300 triệu cũng không hề nhiều!”
“Được!” Diệp Mặc gật đầu.
Ngô Căn Vinh đứng thẳng người, cười nói: “Diệp tiên sinh, ngài thật là đại nhân có đại lượng! Cám ơn ngài! Ngài yên tâm, ngày mai tôi sẽ quyên góp số tiền kia cho Nhân Hoa!”
Ông ta âm thầm thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Quyên góp 300 triệu, không chỉ có thể tích đức, lại có thể xin lỗi bồi tội, cuộc làm ăn này vẫn rất có lời.
Lúc này, ông ta mới có tâm tư để quan sát chai rượu kia.
“Diệp tiên sinh, chai. . . Hennessy này! Nhìn vỏ thôi đã thấy không tầm thường rồi! À, là Celia trăm năm đúng không! Ngài có cả loại rượu này cơ à! Chai này chắc cũng phải mấy triệu ý nhỉ!”
Diệp Mặc gật đầu: “Ông cũng là người biết hàng đấy!”
“Đúng thật à! Diệp tiên sinh, ngài có bán chai rượu này không? Bán bao nhiêu?”
“1,85 triệu!” Diệp Mặc nói: “Tôi chỉ có hai chai thôi, bình thường thì không bán, nhưng hôm nay nể mặt giáo viên của tôi ở đây nên mới lấy ra, kết quả là vị ông chủ Đỗ này nói tôi bán rượu giả!”
“Tôi. . .” Sắc mặt cha Đỗ lại đỏ lên, rất muốn lên tiếng, đây không phải rượu giả thì là gì!
Nhưng mà lời ra đến miệng thì lại không dám nói, ông ta cũng đã nhìn thấy ông chủ Ngô cung kính với người này như nào, hiển nhiên vị này không phải là một phú nhị đại bình thường, ông ta cũng không dám đắc tội.
“Rượu giả cái gì! Hoang đường! Diệp tiên sinh mà phải bán rượu giả à! Diệp tiên sinh còn trẻ, tài sản cá nhân đã có vài trăm tỷ, thân phận tôn quý lại hiển hách, thế mà ông lại nói anh ấy bán rượu giả?”
Ngô Căn Vinh lập tức trừng mắt nhìn qua, mở miệng quát mắng: “Diệp tiên sinh có thể mang rượu ra bán cho ông đã là nể mặt ông lắm rồi, ông còn chê này chê nọ! Cho thể diện mà không cần à!”
“Cái gì?” Cha Đỗ nghe xong thì sắc mặt lại dại ra một lần nữa.
Vợ con của ông ta ở bên cạnh cũng chấn động toàn thân, gương mặt cũng trở nên méo mó thì bị kinh hãi đến cực độ.
Cho dù là Trần Mộng thì cũng giật mình, mở to đôi mắt đẹp tươi sáng ra, nàng cũng cảm thấy rất khó tin.
Ông chủ Ngô này vừa mới nói cái gì cơ?
Đúng là Diệp Mặc rất giàu có, nhưng mà tài sản cá nhân vài trăm tỷ thì cũng có chút quá kinh khủng rồi!
Ngô Căn Vinh tiếp tục trách mắng: “Các người còn không tin? Dưới trướng Diệp tiên sinh có rất nhiều tập đoàn và công ty nổi tiếng như Thần Châu và Đông Đằng, người ta còn là cổ đông lớn của các tập đoàn lớn như Weibo và Tik Tok nữa! Thế mà lại đi bán rượu giả cho ông, ông kể chuyện cười à!”
Đến khi Ngô Căn Vinh quay người lại, thì trên mặt lại lộ ra nụ cười nịnh nọt một lần nữa, xu nịnh nói: “Diệp tiên sinh, ngài. . . sao ngài mua được chai rượu này vậy? Thật sự là quá lợi hại!”
Diệp Mặc vẫn nói không nhanh không chậm: “Cũng không có gì, tôi có ít cổ phần của tập đoàn bọn hộ, cũng coi như là cổ đông lớn! Nên mua hai chai rượu vẫn là quá đơn giản!”
Ngô Căn Vinh khẽ giật mình, trong lòng thì lại hoảng sợ.
Ý của Diệp tiên sinh là tập đoàn Moet Hennessy đi! Cái nhãn hiệu Hennessy chỉ là một trong những sản phẩm của tập đoàn này mà thôi, mà tập đoàn này là tập đoàn cấp ngàn tỷ đấy, chút cổ phần này cũng phải là một món của cải kinh người rồi!