Ông chủ Từ kia quay người, thấy người phía sau không đuổi theo thì lập tức sửng sốt, lại vẫy tay thúc giục, nói: “Ông chủ Ngô, ông thất thần cái gì, qua đây!”
Nghe thấy lời này, thì người ở bên cạnh đều vô thức nhìn sang.
“Ông chủ Từ?” Diệp Mặc nhìn qua, hắn cũng nhận ra vị ông chủ Từ này, hắn từng gặp mặt người này một lần, người này cũng từng đến đây ăn cơm.
Sau đó, anh mắt của hắn lướt qua vị ông chủ Từ này, nhìn về phía người ở phía sau.
Lúc này, ba người nhà họ Đỗ cũng nhìn qua, cha Đỗ hơi giật mình, rồi không khỏi kêu lên sợ hãi: “Ông chủ Ngô!?” Mặt ông ta còn hiện lên vẻ khó tin.
Đây không phải là ông chủ Ngô của quỹ đầu tư Sáng Tạo Vinh Quang thì là ai!
Đây cũng là người đại danh đỉnh đỉnh trong giới đầu tư, ở bên Thiên Hải cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, tài sản cá nhân phải có vài tỷ, một tay sáng lập quỹ đầu tư Sáng Tạo Vinh Quang, trong tay còn nắm giữ một lượng lớn tiền tài.
Bất kể là của cải hay là quan hệ, thì đều là cấp bậc đại lão!
Tại sao một nhân vật lợi hại như vậy cũng xuất hiện ở nhà hàng này rồi?
Ông ta tỉnh táo lại rất nhanh, liền đứng dậy, trên mặt tràn ra nọ cười vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn có chút nịnh nọt, rồi bước nhanh lên đón.
“Ông chủ Ngô!”
Bậc đại lão này, không phải ông ta muốn gặp thì gặp, hôm nay may mắn gặp được, tất nhiên phải nắm chặt cơ hội chào hỏi, lôi kéo quan hệ rồi.
Ngô Căn Vinh khẽ giật mình, mờ mịt hỏi: “Ông là. . .?”
“Ông chủ Ngô, ngài là quý nhân nên hay quên, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường, trước kia tôi đã từng được gặp ngài ở Thiên Hải, không ngờ qua bên này ăn cơm lại trùng hợp gặp được ông chủ Ngô ngài ở đây! Ngài cũng đến dùng cơm sao!”
Cha Đỗ đến gần, liền nở nụ cười lấy lòng, rồi lại vươn tay, muốn bắt tay với vị này.
Ngô Căn Vinh chỉ nhìn ông ta một cái rồi không để ý, cũng không buồn vươn tay.
Giờ phút này, ông ta nào có tâm trạng khách sáo chứ!
Ánh mắt ông ta nhìn về phía người thanh niên phía trước kia, trong lòng máy động, tâm thần bỗng nhiên hơi lo lắng bất an, trong lúc nhất thời, lại không biết mở miệng ra sao.
Cha Đỗ cứng người một lát, rồi hậm hực mà thu hồi bàn tay lại.
Lại lần theo ánh mắt của ông chủ Ngô, thì ông ta tưởng rắng ông chủ Ngô đang nhìn chai rượu kia, liền vội vàng cười nói: “Ông chủ Ngô, tên nhãi này là ông chủ nhà hàng này! Còn chai rượu kia là rượu giả, người trẻ tuổi này rất to gan, lại không biết nặng nhẹ, còn dám bán rượu giả! Chỉ là bị tôi liếc mắt là nhận ra luôn!”
Ông ta đang muốn nhắc nhở ông chủ Ngô đừng bị mắc lừa.
“Cái. . . cái gì cơ?” Ngô Căn Vinh ngẩn ngơ, ông ta không thể tin nổi.
Vị này. . . lại bán rượu giả á?
Trò đùa này không buồn cười chút nào!
Chỉ bằng thân phận của vị này, mà còn phải bán rượu giả sao?
Ông ta thu hồi ánh mắt, trừng mắt lên, nghiêm nghị quát mắng: “Ông nói vớ vẩn gì thế! Cậu ấy bán rượu giả á? Ông mù rồi à! Cậu ấy mà cần phải bán rượu giả sao?”
Những lời mắng mỏ này khiến cho cha Đỗ triệt để mờ mịt, ông ta cứng đờ tại chỗ, gương mặt đầy vẻ mờ mịt luống cuống.
Cha Đỗ không thể nào hiểu nổi, rõ ràng ông ta có lòng tốt nhắc nhở, thế mà vị này lại kích động đến mức mắng ông ta làm gì?
Hai mẹ con Đỗ Tuấn Tỳ ở một bên cũng trợn tròn mắt, hiển nhiên là cũng không hiểu chuyện gì.
Cha Đỗ lúng ta lúng túng mà nói: “Ông. . .ông chủ Ngô, ngài đây là. . .?”
Ngô Căn Vinh hung hăng trừng mắt một cái, rồi cười nhạo nói: “Ông có biết ông chủ Diệp người ta có thân phận gì không? Vậy mà ông còn dám nói xấu cậu ấy bán rượu giả, ông có bệnh à!”
Cha Đỗ lại ngẩn ngơ.
Vẻ mở mịt và nghi ngờ, khó hiểu dưới đáy lòng lại càng mạnh hơn.
Tên nhãi này, không phải chỉ là một tên phú nhị đại bình thường thôi sao! Chắc cũng không kém nhà ông ta bao nhiêu!
Đứng nói là Thiên Hải, mà ở thành phố H này cũng có một đống phú nhị đại như vậy, chẳng có gì kỳ lạ cả, tại sao ông chủ Ngô lại còn gọi tên này một tiếng ông chủ Diệp, chẳng lẽ hai người này quen biết?
Đúng rồi, có thể là đã từng đến đây ăn cơm, cho nên mới quen biết nhau.
Ông ta lại định giải thích một chút: “Ông chủ Ngô, tôi nói cho ngài hay, rượu này. . .”
Song, Ngô Căn Vinh căn bản là không thèm để ý đến ông ta, nhìn cũng không thèm nhìn, liền trực tiếp tiến lên vài bước đến trước mặt người thanh niên kia, sau đó, ông chủ Ngô liền khom người xuống, vươn hai tay ra dưới ánh mắt khó tin của cha Đỗ.
Trên gương mặt kia thì tràn đầy vẻ nịnh nọt, thậm chí còn lộ ra một nụ cười rất hèn mọn.
“Diệp tiên sinh! Chào ngài!”
Giọng nói kia, rõ ràng là còn mang theo một tia e ngại, lo lắng bất an.
Hai mắt cha Đỗ từ từ mở to, cả người thì như hóa đá, hai mẹ con Đỗ Tuấn Tỳ cũng trợn mắt há hốc mồm giống như ông ta, một nhà ba người đều là đầu óc trống rỗng.
Đến cả Trần Mộng cũng hơi há miệng ra, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Nàng không biết vị ông chủ Ngô này, nhưng dựa vào thái độ của chú Đỗ, thì chứng tỏ người này rất có thân phận, là kẻ có tiền ở Thiên Hải, nhưng một nhân vật như vậy, tại sao lại lộ ra vẻ cung kính và e ngại với Diệp Mặc như thế nhỉ?
Phải biết, vị này cũng khoảng 50 tuổi rồi, tuổi tác như vậy cũng xem như là bề trên rồi!