“Rượu này của cậu là rượu giả 100%!” Cha Đỗ nói rất tự tin: “Tôi đã nghe nói đến rượu này rồi, căn bản là không có khả năng mua được, cậu lại có tận 2 chai! Người trẻ tuổi, khoác lác cũng không thể khoác lác như vậy! Giở trò bịp bợm là sẽ bị vạch trần!”
“Ôi! Tôi đã nói rồi mà!” Mẹ Đỗ ở bên cạnh lập tức ngóc đầu lên, dương dương đắc ý mà nói: “Không có thực lực này thì còn giả vờ làm gì! Bên phía Thiên Hải chúng tôi có nhiều nhà hàng cao cấp như vậy, mà còn có rượu đắt như thế nữa là, cái tiệm rách này của cậu thì sao mà có nổi!”
“Rượu giả?”
Bốn phía lại nổi lên một trận xôn xoa.
Rất nhiều người đều nghểnh cổ lên xem, rồi nghị luận ầm ĩ.
Nếu như nhà hàng này mà có rượu giả, thì đó sẽ là một tin tức lớn nha!
Diệp Mặc liếc mắt nhìn cha Đỗ một cái, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Vị tiên sinh này, nói lung tung là phải chịu trách nhiệm đấy!”
“Ha ha! Người trẻ tuổi, đừng cố làm ra vẻ! Hai chúng ta đều hiểu rõ rượu này là thật hay giả! Toàn bộ Hoa quốc này cũng không có nổi một chai Celia trăm năm, thế mà cậu lại có tận 2 chai, không phải giả thì là gì!” Cha Đỗ vẫn rất tự tin, “Đã từng có rất nhiều đại lão trong nước muốn tranh nhau mua một chai để sưu tầm, nhưng vẫn không mua nổi, chỉ bằng cậu mà cũng có thực lực đó à?”
Ông ta nói xong thì còn liếc mắt đầy khinh thường.
Nhà hàng này có danh tiếng rất lớn là vì khẩu vị món ăn, chứ không phải vì bối cảnh, có ông chủ nào của mấy nhà hàng cao cấp bên Thiên Hải không lợi hại hơn tên nhãi này chứ, nhưng bọn họ còn không có rượu ngon như vậy, thì tên nhãi này càng không thể!
“Nhanh bỏ chai rượu này đi, sau này đừng có giở trò bịp bợm như vậy nữa, hôm nay nể mặt Tiểu Mộng ở đây, tôi sẽ không truy cứu nữa!” Ông ta nói xong thì liếc mắt nhìn về phía Trần Mộng, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiền lành.
Dù sao đây cũng là học sinh của Tiểu Mộng, nên vẫn nể mặt một chút thì hơn.
“Này! Nghe thấy chưa, đổi một chai Romanee Conti đi, năm 90! Có hay không? Thật sự không có thì chọn bừa một chai đi!” Đỗ Tuấn Tỳ lại mở miệng nói to, mặt mày đầy hớn hở, trong lòng thì cực kỳ đắc ý.
Tên khốn này, chẳng phải rất vênh váo sao, còn chê cười nhà mình không uống nổi sao, giờ bị cha chọc thủng rồi chứ!
Anh ta biết ngay mà, tên khốn này nào có thực lực đó chứ!
Đỗ Tuấn Tỳ ngồi xuống, quay sang nói với Trần Mộng ở bên cạnh: “Tiểu Mộng, không phải anh nói chứ, người học sinh này của em quá xấu rồi! Làm ăn quan trọng nhất là cái gì, là thành tín là lòng tin! Anh ta làm như vậy thì có thể mở cửa được lâu sao? Sớm muộn gì cũng sập tiệm thôi!”
Trần Mộng nghe xong thì chau mày lại.
Nàng cũng không tin Diệp Mặc sẽ bán rượu giả, nhà em ấy nhiều tiền như vậy, còn cần phải bán rượu giả sao!
Nàng nhỏ giọng nói: “Chú Đỗ, có phải chú nhầm lẫn gì rồi không?”
“Sao có thể chứ!” Cha Đỗ cười nói: “Chú rất hiểu về rượu! Tiểu Mộng, cháu cũng đừng bảo vệ cậu ta nữa, người trẻ tuổi mà, luôn luôn thích hư vinh, ngẫu nhiên mắc sai lầm cũng là chuyện bình thường, có thể tha thứ được! Chỉ là. . .đừng tái phạm là được!”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn ông ta một chút, lại nhìn cô Trần Mộng, rồi cũng không nhiều lời.
Hắn khoát tay, gọi một nhân viên phục vụ qua.
Diệp Mặc nhỏ giọng phân phó: “Đi lấy một chai Romanee Conti năm 90 đi!”
Đỗ Tuấn Tỳ kia liền cười nói: “Có thật à? Chai này, không phải cũng là rượu giả đấy chứ?”
Romanee Conti năm 90 cũng rất đắt, cũng là rượu khó kiếm.
Diệp Mặc không gợn sóng, nói: “Giả hay không, chờ uống thì sẽ biết!”
Đỗ Tuấn Tỳ nhíu mày, lại đắc ý nói: “Được! Miệng của tôi rất chuẩn đấy, tôi chỉ cần thưởng thức một chút là biết ngay thật hay giả, theo tôi thì, anh nên đóng cửa nhà hàng này sớm đi, bằng không thì trước sau gì cũng sập thôi!”
Cha Đỗ cũng gật gù.
Nếu như chai Romanee Conti này mà là giả nữa, vậy ông ta chắc chắn sẽ không nhịn nữa, sẽ cho người trẻ tuổi này một bài học.
Không biết làm ăn, vậy thì sau này đừng làm nữa!
Ông ta lại nhìn người thanh niên này, rồi lại nhìn con trai mình với ánh mắt vui mừng, bất kể là làm người, hay là làm ăn thì con trai mình vẫn mạnh hơn nhiều, cũng là do ông ta dạy bảo từ nhỏ mà.
Trong khi chờ đợi, nhà hàng lại có hai vị khách đi vào, người phía sau có thần thái hơi vội vàng, lo lắng không yên.
Người này khoảng 50 tuổi.
Thân hình cao gầy, trên người mặc một bộ âu phục màu xanh đậm.
Hai người còn chưa đi vào đại sảnh, thì ông ta ta vội vàng hỏi người đàn ông phía trước: “Ông chủ Từ, sắp đến chưa?”
“Ông yên tâm, tôi hỏi rồi, anh ấy vẫn còn ở đây!” Người đi phía trước quay lại an ủi ông ta một câu, rồi lại nhìn về phía nhân viên đón khách, “Chúng tôi đến tìm ông chủ của các cô, anh ấy vẫn ở đây chứ?”
“A! Vâng. . .vâng!” Nhân viên kia khẽ giật mình, rồi nói: “Ông chủ ở trong đại sảnh!”
“Tốt quá! Đi đi đi!” Người đàn ông kia vội vàng dẫn người đi vào trong.
Vừa đi vào đại sảnh, ông ta quét mắt nhìn bốn phía thì ánh mắt sáng rực lên, nhỏ giọng nói: “Nhìn kìa, chẳng phải vẫn còn ở đây sao! Chính là người kia kìa! Ông nhìn thấy chưa? Đi theo tôi!” Ông ta chỉ một cái, rồi dẫn người đi vào.
Người đàn ông đi sau cũng nhìn bốn phía: “Đâu? Đâu?”
Rất nhanh, ông ta đã nhìn thấy người thanh niên cao to đẹp trai ở phía trước, gương mặt đẹp trai lóa mắt kia khiến cho ông ta có một loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
Ông ta âm thầm hít một hơi.
“Khí chất quá xuất chúng!”
Lại nhìn theo hướng đi của người dẫn đường thì ông ta hơi giật mình, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ lại chính là vị này?
Đi được mấy bước, vị ông chủ Từ ở phía trước liền dừng lại, ông ta cũng dừng lại theo, trên mặt ông ta còn xuất hiện một tia ngây dại.
Xem ra, đúng là vị này thật!