Sau đó, Đường Nguyệt Dao lại nhớ đến cái gì, liền đỏ mặt xì một tiếng: “Con bé này!”
Con bé này đi đến thành phố H một chuyến thì đã học xấu, buổi tối hôm qua còn chui vào trong chăn của nàng, đem mặt dán vào ngực của nàng, chẳng biết e lệ là gì.
Cộc cộc cộc!
Nàng đi trở về văn phòng của mình, ngồi xuống bàn làm việc, rồi nhàm chán mà lướt Tik Tok để giết thời gian.
Công việc của nàng vẫn luôn rất nhàn nhã, mỗi ngày đến điểm danh, đi dạo vài vòng, rồi ngồi trong phòng làm việc uống trà sữa, cày phim, một ngày cứ thế trôi qua, sau khi tan làm, thì nàng lại ăn vài món ngon ngon, rồi mới về nhà đi ngủ.
Nàng cũng đã quen với cuộc sống bình tĩnh này, cảm thấy cũng rất tốt.
Sống một cuộc đời bình dị như vậy, cũng không tệ lắm!
Ba giờ chiều, nàng buồn bực ngán ngẩm đi ra khỏi văn phòng, định đi dạo một vòng, hoạt động gân cốt, nhưng vừa đi ra thì đã gặp tên kia từ trên tầng trên đi xuống, trong ngực còn ôm hai đứa bé.
“A! Đội trưởng Đường!”
Gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của nàng bỗng nhiên trầm xuống, chờ người đến gần thì nàng mới nở nụ cười hiền hòa với hai đứa bé kia.
Diệp Mặc phát giác được sắc mặt không đúng của nàng thì hỏi: “Cô. . .sao thế?”
Nàng vênh gương mặt xinh đẹp lên, hầm hừ nói: “Không có gì!”
Nàng nói xong thì lại khẽ giật mình, bởi cảm thấy giọng nói của mình cứ là lạ.
Giọng điệu này, sao nghe giống như không thật lòng chút nào.
“Được rồi!” Diệp Mặc cũng không hỏi nhiều.
“Dạo này, công việc thế nào? Có vấn đề gì trên sinh hoạt không? Phương diện lương lậu vẫn hài lòng chứ? Dạo này, bên phía Hoa Thiên An Phòng sắp điều chỉnh lương, công ty đang phát triển tốt nên mỗi cấp bậc đều được tăng lương!”
“Lát nữa tôi sẽ đến Hoa Thiên An Phòng để nói chuyện này với Ngô Diệu Long!”
Tên này, vẫn rất có lương tâm nha!
Đường Nguyệt Dao nghe xong thì hơi nhướn mày.
Tuy rằng nàng không phải người quá coi trọng tiền, nhưng có thể tăng lương thì nàng vẫn rất vui vẻ.
Bỗng nhiên, nàng nhớ đến cái gì, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng lại hơi do dự.
“Có chuyện. . . A! Thôi được rồi, không có gì đâu, là việc tư của tôi, không có quan hệ gì với anh đâu, không có gì thật mà!”
Chuyện này, không có quan hệ gì với anh ta cả, nên không cần thiết nói ra, chính mình cẩn thận một chút là được, nói không chừng là do mình nghĩ nhiều thôi, dù sao thì cũng làm gì có ai sẽ chạy xa ngàn dặm đến Hoa quốc này để báo thù chứ.
Diệp Mặc hơi nhíu mày.
“Không có chuyện gì thật chứ?”
“Không có gì thật!” Đường Nguyệt Dao lại lắc đầu.
Diệp Mặc thấy thế thì cũng không hỏi nữa, hắn đi đến cổng, liếc mắt nhìn về phía khu xưởng một chút, rồi hỏi: “Trong khoảng thời gian này, chiếc xe kia có xuất hiện ở bên ngoài không?”
“Ừm!” Đường Nguyệt Dao gật đầu.
Là đám người lần trước vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bên này, nàng cũng quen rồi, nên cũng không thèm quản.
Diệp Mặc nhìn một lúc rồi lắc đầu, bật cười nói: “Bọn họ cố chấp thật đấy!”
Lần trước, bọn họ sử dụng mỹ nhân kế thất bại, thì hắn còn cảm thấy đám người này sẽ bỏ cuộc, ai về nhà nấy, không ngờ vẫn còn không từ bỏ.
Đường Nguyệt Dao nói: “Cần báo cảnh không?”
“Không cần! Báo cảnh có thể làm gì, người ta chỉ đỗ xe ở đó chứ có làm gì đâu! Cô có thể làm gì người ta chứ!” Diệp Mặc khoát tay chặn lại.
“Vậy. . . tôi đi trước đây, đi Hoa Thiên An Phòng!”
Diệp Mặc trò chuyện với nàng một lát thì mới mang hai đứa bé lên xe, đi gặp Ngô Diệu Long ở Hoa Thiên An Phòng, sau đó lại đi đến châu báu Linh Tú một chuyến, giao một số bản thiết kế hắn vẽ được trong thời gian này cho Tằng Uyển Vân.
Khi trở lại Lệ Cung Uyển thì đã là năm giờ hơn.
Hai người Ngọc Tình vẫn còn ở công ty, chưa về nhà.
Diệp Mặc lại dọn dẹp nhà cửa, sửa sang quần áo, rửa cái này, tẩy cái kia, sau đó mới đi nấu cơm.
Hơn bảy giờ, bên ngoài có tiếng động cơ xe truyền vào, sau đó, là tiếng bước chân đến gần.
“Bọn em về rồi đây!”
Cửa vừa mở, hai người ngọc với hai dung mạo khác nhau cùng đi vào, hai gương mặt xinh đẹp lóa mắt khiến cho Diệp Mặc nhìn đến mức hơi thất thần.
“Còn tiện đường mua ít đồ!”
Ngọc Tình cầm theo một túi đồ đi vào, đặt lên hộc tủ rồi thay giày, sau đó bước nhanh qua.
Cơ thể mềm mại nóng bỏng của người ngọc mang theo một làn gió thơm thấm lòng người lập tức sa vào lòng của Diệp Mặc, hai cánh tay giang ra, ôm chặt lấy eo hắn, lại đem gương mặt chôn vào trong ngực hắn.
“Em rất nhớ anh!” Giọng nói mềm mại và trong veo của nàng vang lên bên tai, khiến cho lòng Diệp Mặc hơi ngứa ngáy.
Hắn không kìm được lòng mà ôm chặt lấy vòng eo của nàng.
Dương Mạn Ny cũng đi vào theo, nàng mỉm cười đầy ranh mãnh mà nhìn cảnh này, khi thấy Diệp Mặc nhìn qua thì ánh mắt nàng hơi lóe lên, liền tránh ra, rồi nhìn về phía nhà bếp.
“Thơm quá!”
Nàng liền vịn tường, cúi người cởi đôi giày cao gót trên chân ra, rồi đi lướt qua hai người kia vào nhà bếp, đặt đồ ăn vừa mua được xuống.