“Để xem có món gì nào. . .”
Dương Mạn Ny rửa tay, lắc eo đi về phía bếp, mở nắp nồi ở trên bếp và mấy đĩa thức ăn ở bên cạnh ra xem.
Nàng không nhịn được, liền dùng ngón tay cầm một miếng thịt lên ăn vụng, ăn đến môi bóng loáng.
“Ừm! Ngon quá!”
Sau đó, nàng bê đồ ăn lên bàn, lại đi ra phòng khách xem hai đứa bé.
Khi ăn cơm, Dương Mạn Ny lại nhắc đến Cao Mỹ Hồng kia.
“Cao Mỹ Hồng kia nói là muốn đến nhà chơi, thăm bọn nhỏ nữa! Thôi đi! Ai mà không biết cô ta có ý đồ gì, thăm bọn nhỏ chỉ là cái cớ thôi, xem ai kia mới là chính kìa!”
“Tôi đã nói với Ngọc Tình rồi, ngàn vạn lần không thể mời cô ta đến!”
“Công việc à. . .vẫn tốt, công ty đang suy tính tổ chức một buổi hòa nhạc, nhưng anh cũng biết đấy, tổ chức live show rất phiền phức và mệt mỏi, tôi cảm thấy, để qua một thời gian nữa rồi tính, hoặc là một hai năm nữa rồi tính sau.”
“Hiện tại, bọn tôi cũng từ chối một số lời mời, cho nên cũng không nhiều việc, nhưng cũng không nhàn, cũng tạm được!”
“Ông nội của tôi à? Thân thể vẫn rất tốt, mấy hôm trước tôi và Ngọc Tình còn về nhà ăn cơm. . .”
Mọi người vừa trò chuyện vừa ăn cơm, cơm nước xong xuôi Diệp Mặc đi chuẩn bị cho buổi live stream.
Hắn định 12 giờ sẽ bắt đầu live stream.
Nhưng đến khi hai người kết thúc thì đã là ba giờ hơn, chơi đùa có hơi lâu.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc vẫn dậy rất sớm, Ngọc Tình thì đến trưa mới dậy, hắn mang cơm lên đút cho nàng ăn, lại giao bọn nhỏ cho Dương Mạn Ny chiếu cố, hắn liền đi ra ngoài, đầu tiên là đi đến nhà hàng Nhã Yến, ẩm thực Diệp thị, sau đó lại đi sinh vật Thần Châu.
Thời gian gần đây, Thần Châu lại được xét duyệt thêm một số hạng mục, hắn cần qua xem một chút.
Bên ngoài công sinh vật Thần Châu có một chiếc MPV màu đen đang đỗ.
Một người trong xe đang cầm máy ảnh, người này nhìn tấm ảnh trên đó rồi lẩm bẩm một câu ngoại ngữ.
“Đây là. . . ông chủ của Thần Châu à!”
Tấm ảnh này, là anh ta vừa chụp xong.
Anh ta xem kỹ một lượt rồi gật gù: “Lấy ánh mắt của người châu á, thì đây thật sự là một tên rất đẹp trai, lại còn nhiều tiền nữa, chẳng trách!”
“Như vậy, rốt cuộc nên chọn ai đây?”
Anh ta đổi một tấm ảnh khác, trên đó là một cô gái xinh đẹp khoảng 22 23 tuổi, cô gái này vừa bước xuống từ một chiếc Ferrari.
“Hai người này, đều có quan hệ không tầm thường với cô ta, một người thường xuyên ở cùng nhau, chắc là bạn bè, một người khác thì càng không tầm thường hơn, theo lý mà nói, thì đương nhiên phải chọn tên nhãi đẹp trai này, có lẽ tên này sẽ quan trọng hơn một ít.”
“Nhưng mà, dù sao tên này cũng là kẻ có tiền, nên không dễ ra tay, mà nơi này là Hoa quốc, nên không thể làm lớn chuyện được, độ khó sẽ cao hơn một chút, mà phụ nữ thì dễ khống chế hơn. . .”
“Nhưng chỉ là bạn bè thì lại hơi khó, dù sao cô ta cũng không phải người bình thường, mà chính là truyền kỳ có thể khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật!”
“Thật sự là. . . để người ta đau đầu mà!”
“Được rồi, vẫn chọn tên đẹp trai này đi! Ít ra cũng chắc chắn hơn.”
“Hoa quốc vẫn rất an toàn, nên bình thường tên này không mang theo vệ sĩ, cơ hội vẫn rất coi, nhìn dáng vẻ của tên này thì cũng không khỏe khoắn gì cho cam, khống chế cũng rất đơn giản!”
“Không cần vội, cứ tính toán kỹ trước đã, dù sao người phụ nữ kia cũng không dễ đối phó, phải suy tính cẩn thận mới được, chẳng may thất bại thì trốn kiều gì, chuyện này cũng phải tính kỹ mới được!”
“Người phụ nữ kia chính là ma quỷ! Không nắm chắc thì tuyệt đối không nên dây vào!”
“Nhanh! Đi đi đi, không thể dừng lại quá lâu, chẳng may cô ta phát hiện thì chúng ta xong đời.”
Một lát sau, chiếc xe liền khởi động, rồi nhanh chóng rời đi.
Diệp Mặc ngâm mình trong phòng nghiên cứu đến chạng vạng tối, thì mới về nhà nấu cơm.
Mấy ngày tiếp theo đều là như vậy, sáng thì đến sinh vật Thần Châu để làm nghiên cứu, tối thì đúng giờ về nhà nấu cơm.
Chiếc xe kia của hắn cũng đã bảo dưỡng xong, cho nên hàng ngày hắn đều lái chiếc xe này.
Có lúc hắn rời khỏi sinh vật Thần Châu thì phát hiện có người đi theo mình, hắn cũng không để ý nhiều, chỉ cắt đuôi là được.
Hôm nay, chạng vạng tối.
Một chiếc máy bay đến từ nước N hạ cánh xuống sân bay ở Đế Kinh.
Một người đàn ông có thân hình cao gầy đi theo đám người xuống máy bay, người này khoác áo khoác màu đen, quấn khăn quàng cổ, che khuất nửa gương mặt.
Anh ta khẽ hít một hơi, lại thì thào cảm khái một câu: “Hoa quốc, rất lâu rồi không đến!”
Lại kéo khăn quàng cổ, lộ ra gương mặt thon gầy, trắng bệch bệnh trạng, một đôi mắt híp tỉ mỉ, hàn quang bắn ra bốn phía.
Ishikawa Kogoro nắm chặt chiếc túi trong tay, bước về phía trước.
Khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt và bộ đồ màu đen từ đầu đến chân khiến cho anh ta hết sức bắt mắt trong đám người.
Một đôi mắt rất nhỏ và hẹp dài, cộng thêm bờ môi mỏng khiến cho anh ta trông hơi hung dữ, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc.