“Ishikawa tiên sinh!”
Ishikawa Kogoro vừa ra khỏi cổng thì đã có người tiến lên đón, dẫn anh ta lên một chiếc xe MPV.
“Ishikawa tiên sinh!” Takeda Yuuji ở trong xe vội vàng dập điếu thuốc, nhiệt tình duỗi hai tay ra, “Cuối cùng thì ngài cũng đến rồi! Có ngài ở đây thì tôi an tâm rồi!”
Khóe mắt Ishikawa Kogoro hơi co lại, cũng không vươn tay ra.
“Tay của tôi, là dùng để giết người!” Anh ta bình tĩnh nói một câu, giọng điệu lại hết sức trang bức.
Ishikawa Kogoro nói xong thì khoan thai ngồi xuống, vắt chéo chân lên, dáng vẻ đạm mạc lại siêu nhân.
Takeda Yuuji cứng đờ tại chỗ.
Sau đó, lại cầm hậm hực rồi thu tay về.
Quả nhiên là cao nhân!
Trong lòng ông ta hơi chấn động, rồi lại thở dài một hơi.
Vị Ishikawa tiên sinh này là một người cực kỳ nổi tiếng ở trong nước, là một cao nhân chân chính, chỉ cần là nhiệm vụ mà người này nhận, thì xưa nay chưa bao giờ thất bại, dù người cần giết có khó giết đến đâu, thì người này vẫn có thể nhẹ nhõm giải quyết.
Loại khí thế này, chắc là cái gọi là sát khí đi!
Takeda Yuuji dò xét một phen, tâm thần không khỏi run lên.
Ishikawa Kogoro giương mắt lên, nhìn về cô gái ở phía trước, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Nói đi, muốn giết ai?”
Người phụ nữ này, cũng không tệ!
“Giết?”
Takeda Yuuji khẽ giật mình, ông ta bị lời nói của vị này làm cho giật nảy mình, vội vàng lắc đầu nói: “Không không không! Ishikawa tiên sinh, lần này mời ngài đến đây không phải để giết người! Giết người ở đây sẽ rất phiền phức!”
“Không giết người?” Ishikawa Kogoro ngạc nhiên.
Sau đó, lại gật đầu đồng ý: “Đúng là giết người ở đây rất phiền phức, lần này, cũng là vì nể mặt gia tộc Takeda các người cho nên tôi mới đến đây, nếu như đã không giết người, vậy mời tôi đến làm gì?”
“Là muốn mời Ishikawa tiên sinh ngài bắt cóc một người giúp tôi! Ngài xem, đây chính là ảnh chụp của mục tiêu!” Takeda Yuuji lấy một tấm ảnh ra, rồi cung kính đưa lên.
“Đây là. . .?”
Ishikawa Kogoro đưa tay nhận tấm ảnh, nhìn kỹ vào thì không khỏi sửng sốt.
Một giây sau, khuôn mặt anh ta hơi co quắp lại, giận dữ mắng: “Ông đang làm nhục tôi à!” Anh ta nói xong thì ném tấm ảnh ra ngoài.
Trên tấm ảnh này là một tên nhãi trẻ tuổi lái một chiếc xe sang trọng, hiển nhiên là một công tử nhà giàu.
Thế mà lại mời anh ta đến đây để bắt cóc một công tử nhà giàu?
Đây không phải là nhục nhã anh ta thì là gì!
Đôi phó với mấy tên nhãi này, thì tùy tiện tìm vài người cao to đen hôi là được rồi, chỉ cần tìm được cơ hội, dùng một cái bao tải là giải quyết xong! Thế mà còn cần mời một cao thủ như anh ta đến sao? Có câu gì ý nhỉ, à đúng rồi, giết gà lại dùng dao mổ trâu!
“Ishikawa tiên sinh, ngài đừng nóng giận!” Takeda Yuuji vội vàng giải thích: “Người này thật sự quá quan trọng, tôi không yên tâm với người khác, cho nên mới nhờ gia tộc mời cao thủ như ngài đến đây!”
Ishikawa Kogoro kinh ngạc nói: “Quan trọng? Quan trọng đến mức nào? Người này có gì đặc biệt à?”
Ngoại trừ đẹp trai và có tiền ra thì anh ta cũng không thấy người này có gì đặc biệt cả, tại sao gia tộc Takeda lại coi trọng như vậy nhỉ?
“Ishikawa tiên sinh, ngài nghe tôi nói, có lẽ những gì tôi sắp nói sẽ làm cho ngài cảm thấy rất khó tin, nhưng tôi có thể cam đoan những gì mình nói đều là thật! Tên nhãi này. . .”
Takeda Yuuji cười lấy lòng, rồi lại kiên nhẫn nói cho Ishikawa Kogoro nghe về thân phận, bản lĩnh và năng lực của mục tiêu.
“Cái . . . gì cơ?”
Ishikawa Kogoro nghe xong thì đôi mắt ti hí kia không chịu được mờ trừng to, tràn đầy kinh hãi và khó tin.
Anh ta thậm chí còn cảm thấy rất hoang đường!
Tên nhãi trong tấm ảnh này cũng chỉ hơn 20 là cùng thôi!
Chỉ mới tí tuổi đầu mà đã có tài sản cá nhân 10, 20 tỷ đô la rồi, điều kỳ lạ hơn là, tên này còn là mộ tuyệt thế thiên tài, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu không tầm thường trên phương diện học thuật rồi.
Đây. . . là quái vật gì chứ!
Tên người gia tộc Takeda này đang nói đùa sao!
“Ishikawa tiên sinh, tôi nào dám nói đùa với ngài chứ!” Takeda Yuuji nói xong thì lại cười khổ một tiếng.
Nhìn thái độ của Ishikawa tiên sinh thì hình như không tin tưởng lắm, có điều, đây cũng là phản ứng rất bình thường.
“Đúng là rất khó tin!”
Nửa ngày sau, Ishikawa Kogoro lấy lại tinh thần, nhặt lại tấm ảnh rồi nhìn kỹ, mở miệng nói: “Ông muốn bắt người này làm gì?”
Takeda Yuuji mỉm cười, kể lại kế hoạch của mình một lần.
“Ừ! Có lợi có tên này rồi!” Ishikawa Kogoro nói xong lại liếc mắt nhìn về phía mỹ nữ ở phía trước một chút.
Anh ta hơi trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Vậy ông chuẩn bị đến đâu rồi? Đã thăm dò các nơi mục tiêu thường đến, có bao nhiêu vệ sĩ xung quanh, nơi nào có thể ra tay. . . đã làm đến đâu rồi?”
Tuy rằng anh ta chưa từng bắt cóc tống tiền, nhưng chuyện này cũng không khác giết người là bao, ít nhất thì công tác chuẩn bị là giống nhau.