“Không có vệ sĩ, Hoa quốc vẫn luôn an toàn, cho nên bình thường người này sẽ không mang vệ sĩ, ngày bình thường thì chỉ ở nhà và đến công ty, thỉnh thoảng sẽ đi mấy nơi khác, nhưng không nhiều.”
“Công ty thì chính là sinh vật Thần Châu, còn nhà thì ở vùng ngoại thành, chính là chỗ này, nơi này có mấy khu biệt thự!”
Takeda Yuuji nói xong thì cầm một cái Ipad qua, mở bản đồ lên.
Mặc dù đã theo dõi tên kia rất lâu nhưng họ vẫn chưa xác định được tên kia ở căn biệt thự nào, nhưng vẫn có thể đoán được đại khái.
Ishikawa Kogoro hỏi: “Có thể ra tay trên đường không?”
“Hơi khó!” Takeda Yuuji lắc đầu, nói: “Xe của tên này rất chói mắt, nghe nói giá trị hơn 100 triệu, khoảng 20 triệu đô la, mỗi khi xuất hiện đều là tiêu điểm ở trên đường.”
“2. . . 20 triệu. . . đô la á?”
Ishikawa Kogoro nghe xong thì lập tức trợn tròn mắt, lòng đầy kinh hãi.
Lúc này, khóe miệng của Miki Ito ở phía trước cũng co quắp vài cái.
Vừa nghĩ đến chiếc xe kia thì nàng lại thấy đau ví, lại thấy hối hận.
Nếu biết chiếc xe kia đắt như vậy, thì nàng nào dám chơi tông xe chứ!
Ishikawa Kogoro hồi phục tâm thần, nghi ngờ nói: “Trên đường không được, vậy ra tay ở đâu?”
“Nơi này!”
Takeda Yuuji cầm Ipad, ấn ấn vài cái, vị trí ông ta chỉ vào chính là tòa nhà Quốc Mậu Đại Hạ.
Takeda Yuuji cười nói: “Bọn tôi phát hiện, tên này thường xuyên đến nơi này ăn cơm trưa, xe sẽ dừng ở tầm hầm, đây chính là cơ hội của chúng ta, chúng ta chỉ cần bắt tên này một buổi trưa là đủ rồi, đến tối có thể thả ra, như vậy cảnh sát sẽ không ra mặt.”
Một người trẻ 23 24 tuổi, từ trưa đến tối làm bảy tám lần là không có vấn đề gì, thật sự không được thì cho thêm ít thuốc là xong, sau đó, trên tay mình có video, cho tiền tên kia cũng không dám báo cảnh sát.
Mà bảy tám lần thì ít nhất cũng trúng được một lần, đến khi đó, đứa bé ra đời, còn sợ tên kia không ngoan ngoãn hợp tác với mình sao!
Chờ đến khi mình lấy được quyền tiêu thụ hải ngoại của những loại thuốc kia của Thần Châu, vậy thì mình đã lập công lớn, địa vị trong gia tộc cũng sẽ tăng mạnh.
“Tốt! Rất tốt!” Ishikawa Kogoro trầm ngâm một lát rồi gật đầu, “Nhân thủ? Không cần! Một mình tôi là đủ rồi, ông dang xem thường tôi sao? Tôi chỉ cần một cánh tay là đủ để đối phó loại nhãi nhép này rồi, ông cứ yên tâm đi!”
“Vậy thì tốt quá! Vậy phải làm phiền Ishikawa tiên sinh ngài rồi!”
Takeda Yuuji cúi đầu khom lưng, cười đến toét cả miệng.
……
Ishikawa Kogoro đi vào một tiệm tạp hóa ở đầu đường, dùng tiếng Hoa trúc trắc để hỏi: “Nơi này có bao tải không?”
“Bao tải?”
Bác gái chủ tiệm giương mắt lên đánh giá người này thì hơi nhíu mày lại.
Người này, vừa nhìn đã thấy không giống người tốt rồi!
Vẻ mặt hung tợn thế này cơ mà!
Ishikawa đưa tay lên khoa tay múa chân một chút: “Đúng đúng! Bao tải, là cái túi to như này này, to đến mức có thể chứa được một người ý, còn phải chắc chắn nữa.”
Bác gái chủ tiệm nghe xong thì hơi giật mình.
Chứa người, lại còn chắc chắn nữa?
Tốt lắm!
Con hàng này muốn làm gì đây?
Bác gái liền nheo mắt lại, trong lòng rất cảnh giác.
Bác gái càng quan sát thì càng cảm thấy tên này không thích hợp, vẻ mặt dung dữ, còn mua bao tải có thể chưa người, chắc là chuẩn bị đi làm chuyện xấu gì rồi! Không được! Nhất định phải báo cảnh!
“Bên trong kia, tự đi xem đi!”
Bác gái chỉ chỉ vào bên trong, để Ishikawa tránh ra, vừa quay đầu đã cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
Ishikawa vẫn hồn nhiên không biết gì, đi vào trong cầm cái bao tải lên xem một chút, lại dùng sức giật giật vài cái, sau đó còn gật đầu hài lòng.
“Cái này cũng không tệ!”
Dùng cái bao tải này chứa người, quá hoàn mỹ luôn!
Anh ta cầm bao tải đi về phía quầy tính tiền, đang định tiến lên thanh toán, nhưng ngay sau đó, anh ta trợn tròn mắt nhìn hai vị cảnh sát bước vào trong tiệm tạp hóa, sau đó bác gái chủ tiệm hô lên: “Chính là người này! Vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi!”
Ishikawa cứng đờ tại chỗ với chiếc bao tải trong tay, miệng thì há hốc, mắt trợn trừng trừng.
Cmn, đây là chuyện gì?
Mình bại lộ rồi?
Không thể nào!
Mình còn chưa hành động mà! Còn chưa làm chuyện gì mà!
Anh ta nhìn hai vị cảnh sát đang tiến lại gần, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán, lại quay sang nhìn bác gái kia thì đáy lòng anh ta rất kinh hãi, bác gái chủ tiệm này nhìn trông rất bình thường, dung mạo không có gì đáng chú ý, không ngờ rằng ánh mắt lại độc ác như vậy, chỉ mới liếc mắt mà đã nhận ra anh ta không phải người tốt rồi!
Hơn nữa, còn báo cảnh sát nhanh như vậy nữa, lòng cảnh giác thật khủng khiếp!
Ishikawa cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, dùng tiếng Hoa sứt sẹo của mình để giải thích: “Tôi mới đến đây du lịch, cái này là đủ đựng hành lý!”
Mãi cho đến khi thoát thân, lại đi xa một chút thì anh ta mới vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi: “Đúng là một bác gái đáng sợ!”
Ishikawa lại đi vào một tiệm tạp hóa, khi chú ý đến ánh mắt cảnh giác của chủ tiệm thì lòng anh ta lại run lên, lập tức quay đầu liền chạy.
Anh ta vốn định mua một ít công cụ, ví dụ như băng dính để dán miệng, dây thừng để trói tay, bây giờ thì anh ta cũng không dám nữa, sợ rằng mình còn chưa mua đủ đồ thì đã bị tóm rồi, vẫn là để người nhà Takeda chuẩn bị thì hơn.