Đến khi trở lại khách sạn, Ishikawa mới an tâm.
“Nơi này thật đáng sợ!”
Anh ta liền gọi điện thoại cho người nhà Takeda để phân phó vài câu, sau đó làm vài ly vang đỏ, cuối cùng mới ngủ thiếp đi.
Đối với một sát thủ mà nói, thì giấc ngủ là một thứ rất quan trọng!
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Ishikawa liền leo lên chiếc xe đã được chuẩn bị từ trước, trên xe còn có các loại công cụ, anh ta liền đi đến Quốc Mậu Đại Hạ, rồi ngồi chờ, chỉ cần hôm nay tên kia xuất hiện ở đây, thì anh ta sẽ lập tức trói lại, làm xong sớm thì anh ta có thể về sớm rồi.
Trải nghiệm trong tiệm tạp hóa ngày hôm qua khiến cho anh ta không có cảm giác an toàn, luôn luôn lo lắng mình sẽ bị bắt giữ ở Hoa quốc.
Khoảng tầm 11 giờ 30, điện thoại di động rung lên, có tin nhắn gửi đến.
Anh ta cầm lên xem, không khỏi mừng như điên.
“Ra rồi!”
Tên nhãi kia sinh hoạt rất có qui luật, bình thường toàn đến nơi này ăn trưa, anh ta chỉ cần chờ ở đây là được.
Nửa tiếng sau, anh ta nhìn thấy chiếc xe kia lái vào trong tầng hầm để xe.
Chiếc xe này thật sự quá chói mắt, chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra ngay.
Mắt thấy chiếc xe kia đang đi quanh tìm chỗ đỗ xe, rồi từ từ chậm lại, anh liền nhét con dao găm đã chuẩn bị trước vào túi, nhẹ nhàng xuống xe, rồi từ từ tiến lại gần.
Chờ mục tiêu xuống xe, anh ta lao lên nhanh như chớp, dùng dao găm chĩa vào hông đối phương, “Đừng nhúc nhích!”
Thân hình Diệp Mặc dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn mặt chút, mặt hắn vẫn thản nhiên như không.
“Bên này! Đi mau!”
Ishikawa thúc giục một câu, rồi dẫn đối phương về phía xe của mình.
Anh ta dùng đôi mắt híp của mình để nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ cần đối phương có hành động nào đáng ngờ thì sẽ dùng dao đâm luôn, tất nhiên, tốt nhất là đối phương không phản kháng, bằng không tên nhãi này mà bị làm sao thì rất phiền phức.
“Đi vào!”
Đến trước xe, anh ta mở cửa, đẩy đối phương vào trong, mình cũng leo lên xe, ngồi xuống đối diện.
Giương mắt lên xem thì liền sửng sốt một chút.
Tên nhãi này có vẻ như chẳng sợ hãi chút nào cả?
Mà chỉ mỉm cười nhìn vào anh ta, tên nhãi này bị não à? Không biết tình cảnh bây giờ của mình sao?
Đang bị bắt cóc mà vẫn còn cười được?
Chỉ cần là người bình thường, nếu gặp phải trường hợp này thì phản ứng đầu tiên không phải là sợ hãi, thất thố sao! Nhất là loại người có tiền như tên nhãi này, thì chắc chắn rất sợ bị người bắt cóc tống tiền.
Nhưng tại sao tên này vẫn còn cười?
Nghe người nhà Takeda nói, thì tên nhãi này rất thông minh, IQ rất cao cơ mà!
Có thể là do quá thông mình, cho nên cảm thấy tất cả vẫn nằm trong lòng bàn tay mình đi!
Ishikawa âm thầm suy nghĩ.
Sau đó, anh ta tức giận lầm bầm một tiếng.
“Tự trói đi!”
Anh ta rất không thích ánh mắt của tên nhãi này, còn cả gương mặt đẹp trai này nữa, thật sự là khiến cho người ta ghen tỵ, đấy là còn chưa nói đến số tiền mà tên nhãi này sở hữu đấy, 10, 20 tỷ đô la! Trời ơi, mình phải giết bao nhiêu người mới kiếm được số tiền như vậy chứ!
“Tiếng Hoa của anh không tốt lắm nhỉ!”
Diệp Mặc không cầm dây thừng ở bên cạnh lên, mà vẫn cười tủm tỉm như cũ, trái lại còn vắt chân lên, dáng vẻ rất bình tình và thong dong.
Khóe mắt Ishikawa giật giật vài cái.
Sau đó, anh ta liền giật mình, tên nhãi đang nói tiếng N, mà còn lưu loát đến mức khó tin.
Diệp Mặc mỉm cười nói: “Là người nhà Takeda gọi anh đến à! Lần này, ông ta lại có ý đồ gì? Muốn bắt cóc, uy hiếp tôi à?”
Ishikawa lại khẽ giật mình.
Tên này biết tất cả mọi chuyện rồi sao?
Cũng đúng, tên này rất thông minh, nên nhất định có thể đoán ra!
Ishikawa xoay xoay con dao trong tay, hừ nói: “Hừ! Nhóc con, diễm phúc của mày không nhỏ đâu, tên nhà Takeda kia đã chuẩn bị có mày mấy mỹ nữ rất xinh đẹp, chỉ chờ mày đến chơi mà thôi, đừng nói nhiều, tranh thủ thời gian tự trói tay lại đi, đừng ép tao phải ra tay, đến khi đó, thì không nhẹ nhàng như vậy đâu!”
“Cái gì?” Lần này, đến lượt Diệp Mặc sửng sốt.
Vừa rồi, hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, Takeda Yuuju biến thái như thế cơ à? Mà lại cố chấp với mỹ nhân kế như thế sao?
Lần trước dùng mềm không thành công, lần này trực tiếp chơi cứng luôn?
“Nhóc con, mày phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ! Này, nhanh tự trói tay vào! Đừng ép tao ra tay!”
Ishikawa nhìn thấy Diệp Mặc vẫn không động đậy thì hơi giận, loại khua khua con dao găm trong tay, giọng nói cũng nặng hơi vài phần.
Diệp Mặc vẫn bất động như cũ, chỉ mỉm cười nhìn Ishikawa, nói: “Tôi khuyên anh một câu, tốt nhất là đừng loay hoay thứ này ở trước mặt tôi!”
“CMN, nhóc con, mày muốn chết à!”
Ishikawa nghe xong thì hơi giật mình, hiển nhiên là bị lá gan của tên nhãi này làm cho khiếp sợ, tiếp đó, anh ta liền thẹn quá hóa giận, khuôn mặt dưới chiếc kính râm đã bắt đầu vặn vẹo.
Thế mà tên nhãi ranh này lại không để mình vào mắt, e rằng tên nhãi này vẫn không biết mình đáng sợ đến mức nào nhỉ!
Anh ta đứng vật dậy, dao găm trong tay vung lên, vạch ra một đạo hàn quang.