Khóe miệng Ishikawa hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Anh ta cũng chỉ đùa, chỉ muốn dọa tên nhãi này một chút thôi.
Tên nhãi này có vẻ rất to gan, nhưng cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, loại ranh con nhìn ẻo lả như đàn bà này thì có lá gan gì đáng nói chứ, chỉ cần mình thể hiện hung ác một chút, tên nhãi này không bị dọa cho tè ra quần là tốt lắm rồi.
Song, mắt thấy lưỡi dao sắp vẽ lên khuôn mặt đẹp đẽ kia, thế mà tên nhãi này vẫn ngồi thẳng như cũ, biểu cảm cũng không hề thay đổi chút nào.
Sợ đến choáng váng rồi à!
Ishikawa nghĩ thầm, đang định thu tay lại.
Đúng lúc này, lưỡi dao lóe lên.
Chẳng biết từ khi nào mà hai ngón tay thon dài trắng nõn kia đã kẹp chặt lấy lưỡi dao, cứ dừng lại ở đó, mà không nhúc nhích một chút nào.
Ishikawa sửng sốt.
Trong nháy mắt, tâm thần của anh ta hơi hoảng hốt, lại chỉ cho là mình hoa mắt.
Anh ta lập tức dùng sức, muốn đẩy lưỡi dao về phía trước, thế nhưng mà, nó vẫn không nhúc nhích một chút nào, hai ngón tay thon dài tinh tế kia vẫn kẹp chặt lấy lưỡi dao giống như một chiếc kìm sắt vậy.
Đẩy về phía, không đẩy được, kéo về phía sau, cũng không nhúc nhích chút nào.
Đây là . . . chuyện gì thế này?
Đôi mắt ti hí dưới chiếc kính râm từ từ mở to ra, hiện lên vẻ kinh ngạc, chấn động, nghi ngờ, khó hiểu. . . nhưng rất nhanh, nó lại biến thành hoảng sợ!
Ánh mắt anh ta cũng càng mở to hơn, dường như sắp lồi cả ra ngoài, cơ thể cũng theo đó mà hơi run lên.
Đây. . . nhất định là đang nằm mơ rồi!
Anh ta liều mạng an ủi mình, cố gắng để cho mình trấn định lại, cố gắng thoát khỏi tình cảnh hoang đường, khó tin, và cực kỳ kinh khủng ở trước mặt, nhưng, rõ ràng là đã phí công!
Tất cả những chuyện này, vẫn hết sức rõ ràng ở trước mắt.
Tên nhãi éo lả như đàn bà này, tên thiên tài khoa học này, tên đại gia trẻ tuổi này, thật sự đang dùng hai ngón tay để kẹp lấy con dao găm của anh ta, mà chỉ bằng sức của hai ngón tay, cũng đã có thể thắng được anh ta rồi.
Chuyện này, quả thật là cực kỳ, cực kỳ hoang đường!
“Mày mày mày. . .” Ishikawa run rẩy toàn thân, thì thào một tiếng, trong lòng thì tràn đầy rung động và khó tin.
Nếu như nói, tên này chỉ khỏe một chút thì anh ta còn có thể hiểu được, dù sao cũng còn trẻ, bình thường rèn luyện cơ thể nhiều là sẽ làm được, nhưng mà đây là. . . chỉ khỏe một chút thôi sao? Rõ ràng là thần lực cực kỳ khủng bố mà!
Phải biết, anh ta đã được tiếp nhận huấn luyện từ bé, sức mạnh cũng lớn hơn người bình thường vài lần, coi như là đám cử tạ chuyên nghiệp thì anh ta cũng không thua kém chút nào, nhưng mà đối mặt với tên nhãi này, thì lại không thể lay động được.
Chẳng lẽ tên nhãi này cũng là người luyện võ, là cao thủ sao?
Nhưng mà điều này quá vô lý rồi!
Đã nhiều tiền, lại còn thông minh như vậy, giờ lại còn là cao thủ võ thuật nữa à?
Với lại, hình như tên người nhà Takeda không hề biết chuyện này chút nào, mà chỉ coi tên này là một tên nhãi yếu đuối, có IQ cao mà thôi!
Diệp Mặc nhéo mắt nhìn Ishikawa, lại cười nghiền ngẫm nói: ‘Hình như anh rất giật mình thì phải?”
Hắn hơi dùng sức, liền cướp lấy con dao găm, rồi nghịch nó ở trong lòng bàn tay, “Tôi đã nói với anh rồi, tốt nhất là đừng nghịch thứ này ở trước mặt tôi, không có tác dụng gì đâu mà!”
Thân hình Ishikawa cứng đờ tại chỗ, động cũng không dám động, anh ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn người thanh niên đẹp trai ở trước mặt, một cỗ khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến cho chân tay của anh ta không chịu được mà run lên.
“Tên nhãi này, đến cùng là như nào?”
Trong lòng Ishikawa điên cuồng gào thét, hối hận đến xanh cả ruột.
Có lẽ anh ta không nên khoe khoang khoác lác, không nên nói chỉ cần một mình mình là đủ, có mà đủ cái rắm! Đây nào phải thư sinh yếu đuối, công tử nhà giàu ẻo lả gì chứ, rõ ràng là tên biến thái, quái vật mà!
“Tỉnh táo! Nhất định phải tỉnh táo!”
“Điều này rõ ràng là không hợp lý! Tên nhãi này làm sao có thể là cao thủ được, có lẽ cũng tập võ, sức mạnh hơi lớn một chút, nhưng mà, chưa chắc đã đáng sợ như những gì mình nghĩ! Đúng, chính là như vậy, mình vẫn còn cơ hội!”
Ishikawa cũng từ từ bình tĩnh lại, cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá rồi.
Ánh mắt anh ta quét qua bốn phía, chợt nhìn thấy một cái gậy sắt ở bên cạnh, anh ta lập tức dùng tốc độ nhanh nhất của mình để chộp lấy cây gậy sắt, rồi gõ mạnh về phía tên nhãi kia.
Bụp!
Miệng tiếng trầm vang lên.
Lại là cánh tay kia, nó đã trực tiếp bắt lấy cây gậy sắt.
“Điều này. . .”
Con mắt Ishikawa trừng to, trong lòng thì kinh hãi đến tuyệt vọng.
Chưa chờ anh ta kịp phản ứng lại, thì một màn càng kinh khủng hơn đã xuất hiện, tên nhãi kia nắm cây gậy sắt, rồi vặn vẹo vài cái, cây gậy sắt vừa thô vừa to kia lập tức cong veo, chỉ trong khoảnh khắc đó, đôi mắt của anh ta mở trừng trừng, tròng mắt như sắp sửa rơi ra ngoài luôn.
Miệng thì há hốc, cả gương mặt thon gầy đều hoàn hoàn méo mó.
Suýt chút nữa, anh ta liền bị dọa tè ra quần rồi.
Leng keng!
Diệp Mặc tiện tay ném cây gậy sắt qua một bên, lại liếc mắt nhìn Ishikawa một chút, miệng hắn nhếch lên, rồi trực tiếp vươn tay túm lấy cái đầu kia, đập mạnh vào cửa xe, Ishikawa trực tiếp hôn mê.