Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1256 - Chương 1256: Đường Nguyệt Dao: Tên Đầu Heo Kìa Là Ai?

Chương 1256: Đường Nguyệt Dao: Tên đầu heo kìa là ai? Chương 1256: Đường Nguyệt Dao: Tên đầu heo kìa là ai?

Ô ô!

Ishikawa lại vùng vẫy một lúc, trong miệng thì ô ô, trong lòng lại càng ủy khuất hơn.

Rõ ràng là các người bị mù, tự mình bắt nhầm người, giờ lại trách tôi rồi?

Đường Nguyệt Dao nhìn chằm chằm vào gương mặt bị đánh sưng thành đầu heo, máu me đầy mặt, nước mắt nước mũi tùm lum kia, rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía người thanh niên kia, anh ta đứng tại chỗ đó, hoàn hảo không bị thương tổn chút nào.

“Anh. . .tên kia?”

Đôi mắt đẹp của nàng mở to, trên gương mặt xinh đẹp long lanh tuyệt diễm tràn đầy vẻ mờ mịt.

Ban nãy, khi nhận được tin nhắn thì nàng liền giật nảy cả mình, trong khi sốt ruột và khẩn trương thì cũng không kịp suy nghĩ nhiều, đối phương nói là người đàn ông của nàng, thì nàng lập tức nghĩ đến Diệp Mặc, dù sao thì nàng cũng chỉ có quan hệ tốt với một người đàn ông là Diệp Mặc thôi.

Đúng lúc là giờ nghỉ trưa, Diệp Mặc ra ngoài ăn cơm, không có trong công ty, cho nên nàng càng xác định là như vậy.

Với bản lĩnh của hai anh em nhà này, thì bắt Diệp Mặc là chuyện dễ như trở bàn tay!

Thế nhưng mà, tình hình ở trước mặt này lại là như thế nào?

Tên đầu heo này là ai?

Diệp Mặc mỉm cười, quay sang nói với hai anh em da trắng kia: “Tên kia, là người nước N! À đúng rồi, tôi đã báo cảnh sát rồi! Hai người đừng hòng chạy! Mà cũng không chạy được rồi, nghe thấy chưa, cảnh sát đến rồi!”

Hai anh em kia cũng nghe thấy tiếng còi cảnh sát thì sắc mặt liền thay đổi.

“Đúng nhúc nhích! Lùi lại!”

Một người trong đó bỗng nhiên túm Ishikawa lên, đặt con dao lên cổ Ishikawa rồi kêu lên, lại nhanh chóng lùi về sau, muốn lên xe chạy trốn.

“Chậc chậc!”

Người ngọc chậc một cái, rồi trợn trắng mắt.

Đến mức này rồi mà còn muốn chạy?

Nàng cúi đầu nhìn một cái, mũi chân bỗng nhiên động một cái, vài khối đá vụn liền bay lên, sau đó, đùi ngọc thon dài liền đá mạnh vào mấy khối đá như một chiếc roi.

Sắc mặt người kia liền thay đổi, vội vàng trốn ra sau lưng Ishikawa, còn đem Ishikawa giơ lên.

Ô ô!

Ishikawa điên cuồng giãy dụa, con mắt trợn tròn đã tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Này này này! Chuyện này không thích hợp! Hoàn toàn không thích hợp mà!

Người phụ nữ này, cũng là quái vật à!

Sức mạnh của người phụ nữ này quá kinh khủng, mấy viên đá bị cô ta đá ra chẳng khác gì mấy viên đạn cả!

Thật là đáng sợ!

Người nơi này đều đáng sợ như vậy sao?

Trong lòng Ishikawa điên cuồng gào thét.

Sau đó, bịch một tiếng, trán anh ta trúng một viên, hai mắt liên tối sầm, rồi ngất luôn.

Cái đệch!

Hai tên da trắng mắng to một tiếng, lại đem Ishikawa ném đi, đang định xoay người chạy đi, nhưng đúng lúc này, một bóng người đã lao đến gần, một cú đá ngang mang theo một trận cuồng phong gào thét mà đến.

A!

Một tiếng đau đớn vang lên, một người trực tiếp bị đá bay ra xa mấy mét, nặng nề rơi xuống đất, rồi không đừng lên nổi.

“Mày. . . mày không được qua đây!”

Một người khác thì tay cầm dao còn run rẩy kịch liệt, khuôn mặt đã tái nhợt hơn vài phần.

Ngay sau đó, một mảnh cát và đá xuất hiện trong tầm mắt của anh ta, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì bóng người kia đã lao đến gần, lại là một cú đá mạnh rơi thẳng bụng của anh ta, anh ta liền cúi người, rồi đau đớn, run rẩy ngã xuống đất.

Diệp Mặc phủi tay, rồi vỗ vỗ tay.

“Đội trưởng Đường, thân thủ rất tốt!”

Đường Nguyệt Dao đứng thẳng, giơ hai tay lên, dùng hàm răng cắn dây thừng, hai tay của nàng lập tức tự do, sau đó, nàng liền lao nhanh về phía bên này.

Đôi mắt đẹp của nàng trừng lên, hung hăng nhìn về phía Diệp Mặc.

Ầm!

Khi đến gần, tay ngọc của nàng giơ lên, hung hăng nện mạnh vào sau lưng Diệp Mặc, đập vào bức vách ở phía sau, cơ thể uyển chuyển lại dính sát vào.

Nàng đang mặc một bộ tây trang màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo ở cổ miễn cưỡng lắm mới cài được vào, đường cong kinh người kia như muốn phá áo mà chui ra.

Xuống thêm một chút là vòng eo nhỏ gọn, chiếc quần tây lại tân trang ra một đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp.

Gương mặt xinh đẹp của nàng cũng dính sát vào, mắt đối mắt, mũi đối mũi, chóp mũi của hai người chỉ còn cách nhau 1cm, khoảng cách cực gần, cả hai đều có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, đều có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể đối phương.

Khuôn mặt của nàng rất đẹp, là mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo, lông mày có vẻ hơi nhạt, không đẹp như lông mày của Tư Vi, cho nên bình thường thì sẽ thấy khí chất của nàng hơi lãnh đạm, lạnh nhạt hơn một chút.

Hai bên môi đỏ cũng không quá dày, nhưng hình dáng lại rất sung mãn, rất trơn bóng, dù không thoa son nhưng cũng rất mê người.

Hơi thở từ hai cánh môi của nàng phun ra lại có một tia ngọt ngào của hương nho, cực kỳ mê người.

Nhất định là vừa uống trà sữa rồi!

Diệp Mặc nghĩ thầm, lại tiếp tục đánh giá gương mặt xinh đẹp này, hắn không hoảng hốt chút nào, cho dù đối phương đang nhướn mày, mặt đầy tức giận mà nhìn mình thì cũng vậy.

Trái lại thì cảm giác áp bách và mềm mại ở trước ngực lại khiến cho tâm tình của hắn hơi ngứa ngáy, liền lùi về sau một bước, dựa vào trên tường.

Nhưng người ở trước mặt lại tiến lên một bước, tiếp tục áp sát hắn.

Nàng căm tức nói: “Nói, xảy ra chuyện gì?”

Nàng đã rất lo lắng, vội vàng, khẩn trương muốn chết, kết quả thì tên này lại hoàn hảo, chẳng bị tổn thương chút nào, nhàn nhã xuất hiện, còn cười hì hì mà chào hỏi, nghĩ như vậy thì nàng lại càng tức giận hơn, hận không thể. . . hung hăng véo mạnh khuôn mặt đẹp trai này của anh ta.

Vốn là muốn nói hung hăng đánh một trận, nhưng mà vừa nhìn thấy gương mặt này, không biết vì sao nàng lại thấy mềm lòng, lại thấy không nỡ.

Nàng cảm thấy, chắc là do mình áy náy!

Dù sao, cũng bởi vì mình nên anh ta mới dính vào chuyện này!

Tuyệt đối không phải vì mấy loại nguyên nhân như mình thích tên này đâu!

Bình Luận (0)
Comment