“À! Là thế này!” Diệp Mặc giải thích đơn giản một lần, “Tôi còn tưởng rằng, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phát hiện, thật sự không ngờ là bọn họ căn bản không phát hiện ra, cho nên tôi mới đi theo đến đây, chờ ở một bên xem, nhân tiện báo cảnh sát luôn.”
“Chỉ như vậy?” Đường Nguyệt Dao khẽ giật mình.
Tên người nước N kia yếu như vậy sao? Đến cả tên yếu đuối này mà cũng không đánh lại, trái lại còn bị tóm rồi?”
Cũng có thể, tên kia cũng chẳng to cao khỏe mạnh gì cho cam!
Nàng suy nghĩ một chút, rồi âm thầm gật đầu.
Bỗng nhiên, nàng lại khẽ cắn môi đỏ, đôi mắt đẹp trừng lên, tức giận nói: “Vậy tại sao anh không gọi điện thoại cho tôi, làm hại tôi. . .”
Nàng đang nói thì bỗng nhiên lại dừng lại, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ lên khi nghĩ đến thứ gì đó, nàng thật sự không muốn nói mình lo lắng cho tên này, lo lắng, khẩn trương muốn chết, nàng mới không lo lắng chút nào thì có!
Tên nào có làm sao thì cũng không quan hệ gì với nàng cả, hai tên ngu ngốc kia nói cái gì cơ, tên này mới không phải alf người đàn ông của nàng!
Nàng mới không có hứng thú gì với tên này!
Diệp Mặc nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng nói: “Khục! Đội trưởng Đường, cảnh sát… đến rồi!”
Đường Nguyệt Dao quay đầu lại nhìn một chút, nàng cắn môi đỏ, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nhớ kỹ, anh không được nói với Lâm Lâm chuyện này, nếu như anh dám nói, thì tôi sẽ không tha cho anh đâu! Hừ!”
Nàng nói xong thì hừ một tiếng, lúc này mới lùi lại một bước.
Chờ cảnh sát đến nơi, hỏi rõ tình hình, hai người lại đi cùng để làm ghi chép.
……
Trong một căn biệt thự ở vùng ngoại thành, Takeda Yuuji đi đi lại lại trong phòng khách, trong lòng thì như lửa đốt.
“Tại sao Ishikawa tiên sinh lại không nghe điện thoại?”
“Người đi đâu rồi?”
Dựa theo kế hoạch, thì Ishikawa tiên sinh phải đưa người đến đây từ lâu rồi mới đúng, coi như có chuyện gì bất ngờ, coi như không thành công thì cũng phải thông báo cho ông ta một tiếng mới đúng! Thế nhưng mà, lại không có chút tăm hơi nào.
Ông ta đã gọi rất nhiều điện thoại, nhưng không có ai nghe máy.
Ishikawa tiên sinh đã mất liên lạc!
“Không. . . không có chuyện gì xảy ra chứ? Không đâu không đâu! Với bản lĩnh của Ishikawa tiên sinh thì coi như không thành công, cũng sẽ không bị bắt được, chắc là vẫn chưa tìm được cơ hội, vẫn đang chờ đợi thôi!” Takeda Yuuji tự an ủi mình.
Trên gác, trong một căn phòng, ánh đầu màu hồng hơi tối, bầu không khí trong phòng lại rất mập mờ.
Trên tấm thảm Tatami có mấy bóng người xinh đẹp đang ngồi, tất cả đều mặc kimono, dung mạo và phong thái đều khác nhau, nhưng đều là phụ nữ hết sức xinh đẹp, trang điểm diểm lệ, kimono cũng hơi bại lộ, hai mạt vai đều lộ ra, cùng với một mảnh trắng nõn.
Miki Ito ngồi ở trong đó, trên người là một chiếc kimono màu đen có thêu hoa, vạt áo mở rộng, lộ ra hai bờ vai đẹp, cùng với một mảnh trắng nõn xinh đẹp, hiện rõ quy mô sừng sững kinh người.
Da thịt của nàng rất trắng, không phải loại trắng như băng cơ ngọc cốt, mà trắng bóng trơn nhẵn như sữa bò, dưới bộ kimono màu đen thì lại càng nổi bên hơn vài phần.
Trên gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng.
Đối với nàng mà nói, thì trang điểm nhẹ nhàng cũng đã đủ đè ép hết tất cả những người phụ nữ ở đây rồi.
Nàng ngước mắt lên nhìn đồng hồ ở trên tường, lại chau màu rồi thì thào một câu: “Sắp . . .hai giờ rồi!”
Chờ hơi lâu khiến cho nàng cũng thấy hơi nghi ngờ, có phải là đã xảy ra vấn đề gì không, trước đó, Takeda tiên sinh đã nói với nàng là sắp đến rồi, nhưng chờ đến bây giờ vẫn chưa thấy người xuất hiện.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là có gì đó nên chậm trễ chút thời gian thôi, dù sao thì nghe Takeda tiên sinh giới thiệu, vị Ishikawa tiên sinh kia là một sát thủ nổi tiếng hết sức đáng sợ.
Loại nhân vật bực này ra tay, thì làm sao có thể không bắt được một người bình thường chứ.
Tên kia rất thông minh, chỉ liếc mắt đã nhìn thấu mỹ nhân kế của mình, nhưng nhìn qua thì có vẻ khá yếu đuối, nhất là gương mặt đẹp trai đến chói mắt kia, làm cho người ta vừa nhìn đã sinh lòng trìu mến, đã không nhịn được mà muốn ôm chặt. . .
Nàng nghĩ đi nghĩ lại thì trên gương mặt xinh đẹp lại từ từ xuất hiện một vệt đỏ ửng, trong đầu cũng xuất hiện một số hình ảnh khiến người ta thấy thẹn thùng.
Nàng đã chuẩn bị rất lâu vì ngày hôm nay, trong đầu nàng cũng đã ảo tưởng rất nhiều lần.
Thậm chí, nàng còn tìm hiểu về thời kỳ rụng trứng của mình, tính toán thì hôm nay chính là một ngày rất tốt, chắc chắn nàng sẽ trúng thưởng.
Chờ nàng sinh đứa bé này ra, thì nửa đời sau của nàng không cần phải phấn đấu nữa!
Nàng nhin quanh một vòng, chỉ cảm thấy vài cô gái có hơi buồn bực, liền lên tiếng trấn an mọi người.
“Các cô không cần khẩn trương, vị kia. . .rất đẹp trai, các cô cũng đã xem ảnh chụp rồi còn gì! Thật. . .”
Những người này, đều là do Takeda tiên sinh tìm đến, trang điểm rất thành thục xinh đẹp, nhưng tuổi tác thì lại khá nhỏ, cũng chỉ 18 19 tuổi mà thôi, đều là người chưa có kinh nghiệm gì, Takeda tiên sinh nói, loại phụ nữ này mới dễ trúng thưởng, cũng rất dễ kích thích dục vọng.
Nửa tiếng sau, bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào.
Cộc cộc cộc!
Nội tâm Miki Ito siết chặt, đến rồi sao?
Thình thịch! Thình thịch!
Tay ngọc của nàng vỗ nhẹ ngực, cách một tầng mềm mại mà vẫn cảm thấy được trái tim mình đang nhảy dồn dập.
Cửa mở ra, Takeda Yuuji vội vàng đi vào, rồi cuống quít nói: “Không xong rồi, Ishikawa tiên sinh . . .vào viện rồi! Anh ta. . . sắp chết rồi!”
“A?”
Đôi môi đỏ nở nang của người ngọc há hốc ra, tràn đầy vẻ ngạc nhiên.