Takeda Yuuji lấy lại tinh thần, nhìn về phía giường bệnh, rồi không đành lòng mà thở dài: “Ishikawa tiên sinh, phải chịu khổ rồi!”
Miki Ito thì lại trừng mắt nhìn bóng lưng kia một cái, mũi ngọc tinh xảo nhăn lại, hừ một tiếng: “Hừ! Quỷ hẹp hòi!”
Rõ ràng là đã nhiều tiền như vậy rồi, thế mà còn bắt nàng bồi thường chút tiền đó, đúng là quỷ hẹp hòi!
Takeda Yuuji quay người lại nói: “Tôi sẽ trả thay cô số tiền đó!”
Miki Ito kinh ngạc nói: “Takeda tiên sinh, ông muốn bỏ cuộc sao!”
Takeda Yuuji nói: “Đúng vậy! Hết cách rồi, lần này đã thất bại, lần sau sẽ không còn cơ hội, tôi sẽ trả tiền công cho cô theo ước định, sau này cô muốn về nước hay ở lại đây thì tùy cô.”
“Chuyện này. . .” Miki Ito khẽ cắn môi đỏ, nàng hơi do dự.
Nàng cũng không biết là mình nên về nước hay không, nàng luôn cảm thấy vẫn rất không cam lòng.
“Chúng ta đi ra ngoài chờ một lát đi, chắc là Ishikawa tiên sinh cũng sắp tỉnh lại rồi!” Takeda Yuuji nói xong thì đi ra ngoài.
Chờ một lát, chính là hai ba tiếng, người trong phòng bệnh cuối cùng cũng có ý thức.
Hai người được y tá đồng ý mới đi vào phòng bệnh.
“Ishikawa tiên sinh? Anh còn nhớ tôi chứ? Tôi là Takeda Yuuji đây!”
Ishikawa nằm ở trên giường, đầu tiên anh ta hơi mờ mịt, không có phản ứng gì, nghe Takeda Yuuji nói một lúc thì mơi có phản ứng, sau đó thì bắt đầu kích động, nắm chặt tay của Takeda Yuuji mà nói.
“Tên. . .tên nhãi kia. . .tên nhãi kia là quái vật! Chính tên đó đã đánh tôi ngất xỉu!”
“Tất cả đều là tên đó. . .”
“Tôi đang ở chỗ nào? Những người khác đâu?”
Ishikawa lẩm bầm, thần sắc từ từ lộ ra vẻ kích động, rồi lại trở nên điên cuồng, gương mặt bị băng vải quấn nên không thấy biểu cảm, nhưng có thể nhìn ra vẻ sợ hãi đến cực điểm từ trong đôi mắt đang trợn tròn kia.
Takeda Yuuji nghe thế thì hơi giật mình, lại cười nói: “Ishikawa tiên sinh, anh đang nói gì thế!”
Quái vật gì?
Đầu óc của Ishikawa tiên sinh bị đánh hỏng rồi à, tại sao lại nói mê sảng cái gì, tên nhãi kia làm sao có thể là quái vật gì, còn đánh Ishikawa tiên sinh ngất xỉu nữa, đây không phải là nói đùa sao!
“Thật mà! Các người. . .các người phải tin tưởng tôi! Tên kia chính là một con quái vật! Tôi không có lừa hai người đâu!”
“Còn có một người phụ nữ, cũng là quái vật!”
“Mau! Mau cho tôi về nước, tôi không muốn ở lại đâu nữa! Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa!”
Ishikawa càng nói càng kích động, trong mắt còn lóe lên vài tia điên cuồng.
Miki Ito ở bên cạnh hơi giật mình, lại thở dài lắc đầu, môi đỏ hé ra, lẩm bẩm: “Ishikawa tiên sinh điên rồi!”
Trong đôi mắt đẹp tươi sáng của nàng hiện lên một tia thương hại và tiếc hận.
……
Diệp Mặc về đến nhà đã là gần 7 giờ tối.
Hắn tắt máy, xuống xe.
Đi vào trong nhà, chỉ thấy Ngọc Tình đang chơi với hai đứa bé ở trong phòng khách, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng và mầu chiếc quần thể thao đơn giản, mái tóc đen nhành mềm mại được buộc lên cao.
Nhưng cái này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng chút nào, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng không dính chút son phấn nào, tao nhã lại nhẹ nhàng.
Chiếc áo sơ mi trắng phác họa ra đường cong ngạo nghễ và nóng bỏng rung động lòng người của nàng.
Nàng ngồi khoanh chân ở dưới đất, trong ngực còn ôm con gái, con gái mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng, tóc được thắt thành hai cái đuôi ngựa, trông hết sức đáng yêu, gương mặt mũm mĩm hồng hồng, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp giống như búp bê.
Con trai thì ngồi trên mặt thảm, đang tràn đầy phấn khởi mà chơi đồ chơi xếp hình bằng gỗ.
“Sao hôm nay anh về muộn vậy?”
“Có vài việc này về muộn một chút!”
Diệp Mặc mỉm cười, tiến lên, duỗi hai tay ra, ôm còn gái ở trong ngực Ngọc Tình vào lòng.
“Ba ba!”
Con gái kêu lên một tiếng ngây ngô đáng yêu, lại dùng đôi tay nhỏ ôm chặt cổ của Diệp Mặc, cả người dán vào trong ngực hắn.
Diệp Mặc đưa tay sờ sờ đầu con gái, gương mặt tràn đầy yêu thương.
Cạch cạch cạch!
Trong nhà bếp truyền ra âm thanh thái thịt, là Dương Mạn Ny đang buộc tạp dề, thái thịt và chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Diệp Mặc ôm con một lúc rồi mới đặt xuống, đi vào nhà bếp.
“Để tôi làm cho!”
Hắn rửa tay, lại buộc tạp dề, rồi tiến lên.
“Ừm!”
Dương Mạn Ny cắt nốt mấy miếng ớt xanh rồi đặt dao xuống, đi rửa tay rồi mới cởi tạp dề, bên trong là một chiếc váy đỏ, cơ thể uyển chuyển, nở nang bốc lửa, hơi có một tia nhục cảm, tản ra một cỗ phong vận thành thục mãnh liệt, cực kỳ mê người.
“Đã cắt gọt xong hết rồi, chiều này tôi và Ngọc Tình đã ra ngoài một chuyến, còn mua không ít thức ăn, đều ở trong tủ lạnh ý, lát nữa anh xem một chút!”
Nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc một lúc, lúc này mới quay người đi ra.
Bóng lưng thướt tha, hai bên mông được quần áo mỏng manh quấn chặt, nổi lên một hình tròn trịa như trái mật đào.
Ở chung khá lâu, nên Diệp Mặc cũng tập mãi thành quen, cũng có sức miễn dịch khá mạnh với mị lực của nàng.