Khi ăn cơm, Dương Mạn Ny thuận miệng hỏi một câu.
“Hôm nay có chuyện gì à?”
Diệp Mặc do dự một chút, rồi kể đơn giản cho hai cô gái nghe.
Hai cô gái nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi.
“Chuyện lớn như vậy mà anh cũng không nói sao?” Gương mặt xinh đẹp của Dương Mạn Ny nghiêm lại, quát to lên: “Nếu tôi không hỏi, thì anh định không nói gì đúng không! Ngọc Tình, em xem kìa!”
“Không có gì!” Diệp Mặc mỉm cười, an ủi một câu, “Hiện giờ, mọi chuyện đã được giải quyết được, hai người xem, anh có việc gì đâu!”
“Chẳng may có gì thì sao!”
Ngọc Tình nhíu chặt mày, đôi mắt đẹp trừng lên, lườm Diệp Mặc một cái, nàng cũng vô cũng tức giận.
Chuyện lớn như vậy, thế mà anh ấy không nói!
Diệp Mặc cười nói: “ Cũng không phải bởi vì anh mà, là do vị đội trưởng Đường kia, trước kia anh cũng đã nói rồi mà, cô ấy ở nước ngoài trở về, thân thủ lại rất tốt, trước kia còn làm việc ở công ty an ninh ở nước ngoài, cho nên còn có không ít kẻ thù!”
Sau khi Ngọc Tình nghe xong thì gật đầu.
Nàng cũng có chút ấn tượng, đúng là anh ấy đã nói qua rồi.
“Không có chuyện gì là tốt nhất, hay là . . . anh mời vài người vệ sĩ đi, bình thường ra ngoài thì mang theo!” Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Bây giờ anh có rất nhiều tiền, đã không giống như trước kia, cho nên phải mang theo vài người vệ sĩ mới được!”
“Đúng vậy nha! Anh xem đám người có tiền kia, có ai là không có vệ sĩ chứ!” Dương Mạn Ny cũng gật đầu tán thành.
Mặc dù xã hội bây giờ vẫn yên ổn, mấy chuyện bắt cóc tống tiền cũng rất ít khi xảy ra, nhưng thỉnh thoảng vẫn có, trước kia còn có một vị tỷ phú bị chính người nhà của mình bắt cóc, chuyện này còn lên cả thời sự nữa!
Diệp Mặc vội vàng gật đầu đồng ý: “Anh biết, anh sẽ cân nhắc!”
“Cũng may là không biết việc gì, lần sau, nhớ phải nói, đừng để bọn em lo lắng!”
“Đúng vậy nha!”
Hai cô gái quở trách một lúc, lúc này mới buông tha cho Diệp Mặc.
Cơm nước xong xuôi, thu dọn nhà bếp xong, Ngọc tình lại kéo Diệp Mặc lên nhà, rồi nói một lúc, căn dặn hắn ngày mai phải mời vệ sĩ, chú ý an toàn.
“Anh nha!”
“Anh biết rồi!” Diệp Mặc nắm lấy tay của nàng, rồi nở nụ cười.
Hắn nhìn gương mặt vui buồn lẫn lộn, long lanh rung động lòng người này thì đưa tay lên vuốt ve một chút, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt mềm mại và trắng nõn này.
Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm hơi lạnh lại trơn nhẵn, hết sức thoải mái.
“Anh muốn làm gì!”
Người ngọc bị Diệp Mặc nhìn chằm chằm thì đối mắt đẹp chớp chớp vài cái, sẵng giọng nói, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, không kìm được mà nở nụ cười rực rỡ như hoa, đôi mắt đẹp cong lên, giống như một vầng trăng khuyết, trông cực kỳ xinh đẹp.
Diệp Mặc nhìn đến mức ngơ ngẩn, thất thần.
Người ngọc ở trước mặt bỗng nhiên lại cười một tiếng, rồi nghiêng người, hai cánh môi đỏ nhẹ nhàng in lên.
Môi của nàng sung mãn đẫy đà, mềm mại là co dãn, chỉ vừa chạm vào đã có một tư vi trơn bóng, cùng với đó là một hương thơm ngọt ngào thấm đẫm ruột gan, trong nháy mắt, đã khiến cho người ta có một loại cảm giác lâng lâng, dường như quên hết tất cả.
“Được rồi!”
Một lát sau, nàng liền lùi lại, nhếch môi đỏ, cười dịu dàng rồi nói: “Em còn phải trông con nữa, anh cũng phải bận rộn nữa mà! Đợi đến đêm đi!”
Nàng nói xong thì liếc mắt nhìn qua, trong đôi mắt đẹp tươi sáng mông lung hiện lên một tia ánh sáng hết sức xinh đẹp.
“Đi thôi!”
Thấy Diệp Mặc vẫn còn ngồi im, giống như còn đang hưởng thụ tư vị vừa rồi, thì nàng lại lườm một cái, rồi vươn tay tóm lấy tay của Diệp Mặc, kéo hắn ra rồi phòng, rồi đi xuống nhà.
Đến phòng khách, Ngọc Tình ôm bọn nhỏ ngồi xuống ghế sô pha, cùng xem tivi với Dương Mạn Ny.
“Em nói với anh ta cái gì rồi?”
“Không có. . . không có gì! Chỉ là. . . bảo anh ấy chú ý một chút. . .”
Hai cô gái dựa vào nhau, lại bắt đầu nhỏ giọng bàn luận, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc vốn định ngồi một lúc, nhưng bị hai người nhìn cho ngồi không yên, liền vội vàng đứng dậy, đi vào phòng làm việc, chuẩn bị mở live stream.
Hắn vừa điều chỉnh thiết bị xong, đang chuẩn bị bắt đầu, thì điện thoại di động rung lên, cầm lên xem, hóa ra là Giang thiếu nhắn tin Wechat.
Diệp Mặc hơi chần chờ một chút, rồi vẫn trả lời: “Có chuyện gì thế?”
Lần này, Giang thiếu trực tiếp gọi điện thoại qua, chắc là lại rủ hắn đi ăn cơm hoặc là chơi xe rồi.
Diệp Mặc vừa nghe máy, bên kia đã truyền đến giọng nói của Giang thiếu: “Anh Diệp, tối ngày kia anh có rảnh không?”
“Ngày kia à?” Diệp Mặc hơi giật mình, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng không có việc gì gấp lắm, có chuyện gì sao?”
Thời gian này hắn cũng không có chuyện gì quá quan trọng, cũng có chút thời gian rảnh, buổi tối đều về nhà ăn cơm.
Giang thiếu cười nói: “Nhà tôi muốn mở một buổi dạ tiệc từ thiện, cũng đã mời không ít người, nếu anh Diệp anh không có chuyện thì thì cũng có thể đến cổ động một chút! Người đến không ít đâu, đều là bạn bè của cha tôi!”
“Ừm! Cũng được!” Diệp Mặc cũng không do dự nhiều, liền đồng ý.
Nếu là dạ tiệc từ thiện thì cũng có thể tham gia một chút, cha của Giang thiếu cũng là một nhân vật có tiếng tăm ở Đế Kinh, hắn còn chưa gặp người này, nhân tiện đi qua làm quen luôn.