Vệ Nhất Luân cau mày, khó chịu nói: “Anh. . . là ai vậy? Vào đây làm gì?”
Tên này cũng quá đẹp trai rồi, đẹp đến mức khiến cho anh ta không thoải mái.
Diệp Mặc đi thẳng vào trong, cười nói: “Nghe nói Vệ công tử đang ngồi ở đây, cho nên tôi đến uống chén rượu, kết giao bạn bè! Tôi họ Diệp, chắc Vệ công tử cũng biết tôi nhỉ!”
“Diệp? A! Là mày?” Vệ Nhất Luân khẽ giật mình, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hóa ra là tên khốn này!
Anh ta con đang muốn tìm cơ hội cho tên này một bài học, không ngờ lại gặp được nhanh như vậy.
Anh ta cũng không nghi ngờ gì, dù sao nơi này cũng là quán bar nổi tiếng nhất Đế Kinh, người trẻ tuổi đến đây chơi cũng là chuyện bình thường.
“Họ Diệp, anh cũng to gan đấy nhỉ!” Vệ Nhất Luân cười nhạo một tiếng, lại ra hiệu cho người khác tắt nhạc đi.
Mấy người bạn của Vệ Nhất Luân nhìn thấy tình hình này thì đều biết không đúng, sắc mặt đều nghiêm túc hơn.
“Nhất Luân, người này là ai vậy?”
“Con hàng này à, cực kỳ vênh váo và ngông cuồng, còn dám gây sự với cha tôi cơ mà, tôi còn đang muốn tìm tên này, không ngờ tên này lại tự tìm đến cửa!” Vệ Nhất Luân cười lạnh, híp mắt rồi trừng qua.
Những người còn lại không lên tiếng nữa.
Đến cả cha của Vệ Nhất Luân mà còn dám gây sự, chứng tỏ người thanh niên đẹp trai đến mức khó tin này có địa vị không nhỏ, bọn họ vẫn không nên xen vào chuyện này thì hơn.
“Nghe cha tôi nói, chỗ dựa của anh cũng không nhỏ nhi! Anh đừng tưởng rằng nhà tôi sẽ sợ anh! Anh cho rằng chút thủ đoạn này của anh có thể làm được gi sao, cũng chỉ khiến cho người khác buồn nôn mà thôi!” Vệ Nhất Luân lại cười nhạo, thần sắc đầy khinh thường.
“Vậy sao?” Diệp Mặc nheo mắt nhìn Vệ Nhất Luân, thần sắc có chút nghiền ngẫm.
Diệp Mặc đi qua, ngồi xuống đối diện, vắt chân lên, rồi thản nhiên nói: “Vệ công tử, nghe nói dạo này anh chuẩn bị tiếp quản mấy bệnh viện của Vân Bang à! Tôi cũng làm trong ngành đó đấy, tập đoàn Nhân Hoa là của tôi, tôi rất có hứng thú với cái ngành này, hay là, anh cũng bán mấy cái bệnh viện đó cho tôi đi! Mấy cái thẩm mỹ viện của nhà anh không tệ, tôi cảm thấy khá hứng thú đấy!”
“Nhân Hoa?” Vệ Nhất Luân sửng sốt một chút.
Tất nhiên anh ta biết Nhân Hoa, tập đoàn y tế tư nhân này đang cực kỳ nổi tiếng, có thể nói là tập đoàn y tế tốt nhất cả nước, nhưng tập đoàn này rất chính quy, hoàn toàn khác với các bệnh viện của nhà anh ta.
“Nhà các anh, cũng chỉ có mấy cái thẩm mỹ viện là tạm được, còn mấy cái khác thì đều chỉ là lừa tiền mà thôi, cũng không biết tại sao người nhà họ Vệ các anh lại xấu xa như vậy, còn dám kiếm mấy đồng tiền bẩn này nữa, không sợ sau này sinh con không có lỗ ass à!”
“Xin lỗi, nói hơi tục, anh đừng để ý nha!”
“Nhưng ý tôi chính là như vậy, nếu như là tôi, thì chắc chắn sẽ không kiếm mấy đồng tiền này, không bán à? Cũng được! Tôi sẽ tìm mấy nhà khác, mua thêm vài công ty cũng được, nhà các anh có rất nhiều đối thủ đúng không, hay là, tôi mua hết đối thủ của các anh luôn nhỉ!”
“Tôi có tiền, muốn mua cái gì thì mua, tôi không làm thì thôi, đã làm thì phải làm lớn nhất, chữa bệnh chính quy, thẩm mỹ. . . tôi đều muốn làm, Vân Bang nhà anh thì thôi đi, tôi còn chẳng thèm đặt vào mắt, chút quy mô đó có cho tôi còn không thèm nữa là!”
Diệp Mặc nói xong thì híp mắt lại, khóe miệng tràn ra một nụ cười mỉa mai.
Hắn cảm thấy rất hài lòng, khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương từ từ đỏ lên vì tức giận, mà lại còn bắt đầu hơi vặn vẹo nữa chứ.
“Đệch mịa!”
Vệ Nhất Luân siết chặt hay tay, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Tên khốn khiếp này, quả thật là quá ngông cuồng!
Diệp Mặc lại cười khẩy nói: “Sao thế, tôi nói không sai mà! Mấy bệnh viện kia của các người không phải là một đống shxt à, dang tiếng cũng thối hoắc rồi, còn mấy thẩm mỹ viện kia, thì chẳng mấy chốc cũng bị tôi vượt qua thôi!”
“Xem ra, chén rượu hôm nay là không uống được rồi, vậy tôi đi trước nhé, hôm nao có cơ hội lại uống vậy!”
Diệp Mặc nói xong còn lắc lắc ly rượu trong tay, sau đó liền đứng lên đi ra ngoài.
Cạch!
Cửa đóng lại.
Trong phòng, hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dốc mà Vệ Nhất Luân cố gắng đè nén.
Anh ta nắm chặt tay, khớp xương đã trắng bệch, trong lòng lại giận không nhịn nổi.
“Con mịa thằng chóa này!”
Cuối cùng thì anh ta cũng không nhịn nổi, liền đập mạnh chén rượu trong tay xuống đất, ầm một tiếng, chén rượu vỡ tan tành.
Vệ Nhất Luân anh ta chưa bao giờ bị người ta trào phúng, giễu cợt ở trước mặt như vậy!
Lại còn là một tên khốn nhỏ tuổi hơn cả anh ta nữa!
Vệ Nhất Luân đã không còn tâm trạng uống rượu nữa, liền bảo người ta giới thiệu cho hai cô gái, rồi đi thuê phòng khách sạn, chuẩn bị hung hăng phát tiết một phen, nhưng mà kết quả, lại vì tâm trạng không tốt, nên kết thúc quá nhanh, khiến cho anh ta càng tức giận hơn.
Khi anh ta về đến nhà thì mới 10 giờ, Vệ Triệu Minh vẫn chưa ngủ, ông ta nghe con trai kể chuyện ở quán bar thì sắc mặt hơi thay đổi.
“Cái gì?”
“Tên đó là ông chủ của Nhân Hoa á?”
“Tên khốn khiếp này thật sự mắng con như vậy á?”
Ông ta lại tức giận đến mức chửi ầm lên.