Không lâu sau, Dương Mạn Ny liền tỉnh dậy, bộ đồ ngủ có chất vải mỏng manh kia miễn cưỡng có thể che đi cơ thể nở nang trắng như tuyết của nàng, nàng lấy một chai nước lạnh ra uống vài uống, rồi lại đi đến bên cạnh Diệp Mặc, nhìn xem hắn đang làm gì.
Trên người nàng vẫn còn có mùi thơm của sữa tắm, trộn lẫn với mùi thơm cơ thể, tạo thành một mùi hương khiến cho người ta say mê, mùi hương này không giống như mùi thơm ngọt ngào và ngào ngạt của Ngọc Tình, mà nó càng thành thục và nồng đậm hơn.
Mái tóc dài mèm mài đen nhánh của nàng rủ xuống, có vài sợi rơi xuống tay của Diệp Mặc, khiến cho hắn hơi ngứa.
“Anh làm món gì nha!”
Nàng vẩy mấy sợi tóc lên, rồi tò mò ngó qua.
Nàng nào nàng cũng tỉnh vào cái giờ này, liền đi ra lấy nước uống, nhân tiện xem Diệp Mặc đang làm gì.
Diệp Mặc nhìn Dương Mạn Ny một cái, thu nhiếp tâm thần rồi cười nói: “Cô, gầy đi rồi đấy!”
“Thật á?”
Sau khi Dương Mạn Ny nghe xong thì vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp mở to, trên gương mặt xinh đẹp thành thục tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: “Thật sao? Thật sự gầy à? Tôi cũng có cảm giác mình gầy hơn một ít!”
Sau khi mừng rỡ xong, nàng lại buông tay đang giữ vạt áo ra, rồi sờ lên cái eo thon của mình.
Đồ ngủ rộng thùng thình, tơ lụa lại rất mỏng.
Vạt áo vừa mở rộng, một mảnh đẫy đã đang bị đè nén bỗng nhiên run lên, rồi bắn mạnh ra ngoài.
Đường cong của nàng không sừng sững, nhưng cũng rất có quy mô, trong khoảnh khắc đó, nó liền tràn lên một gợn sóng.
Hướng xuống dưới làm ột mảnh bụng dưới bằng phẳng, da thịt trắng như tuyết, săn chắc, có thể thấy rõ đường Vest line.
Đúng thật là đã gầy hơn trước ki!
Vòng eo nhỏ hơn một ít, cơ thể gầy hơn một chút, nhưng mấy chỗ đẫy đà thì lại không gầy hơn chút nào, vẫn cứ vô cùng nở nang.
Dương Mạn Ny sờ soạng vòng eo của mình, rồi đắc ý nói: “Đúng là gầy hơn thật! Quả nhiên là hữu dụng!”
Nàng nhếch môi đỏ, nở nụ cười mừng rỡ, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra một tia quyến rũ mê người.
Vẻ quyến rũ của nàng là vẻ quyến rũ đặc hữu của phụ nữ thành thục, chứ không phải là loại quyến rũ tự nhiên, nhưng đều mê người.
Diệp Mặc ngơ ngác một chút.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không phải là lần đầu tiên hai người dán lại gần như vậy, nhưng khi đó, nàng vẫn đang ngủ, chứ không mặt đối mặt như bây giờ.
Cuối cùng, Dương Mạn Ny cũng ý thức được gì đó từ ánh mắt lấp lóe của Diệp Mặc, nụ cười của nàng liền cứng đờ, rồi lập tức thu lại.
Một giây sau, gò má trắng nõn của nàng bỗng nhiên đỏ ửng.
Trong nháy mắt, nàng xấu hổ đến mức muốn tìm kẽ đất để chui vào.
Ánh mắt nàng lóe lên một cái, cúi đầu xuống, kéo vạt áo lại, rồi nhanh chóng quay người đi.
“Tôi. . .về phòng ngủ tiếp đây!”
Đi được vài bước thì nàng dừng lại một chút, nhưng vẫn không dám quay đầu lại, nàng không muốn để cho Diệp Mặc nhìn thấy vẻ quẫn bách của mình, giọng nói của nàng cũng có vài phần run rẩy.
Cộc cộc cộc!
Nàng nói xong thì đi như bay về phòng của mình.
“Dương Mạn Ny ơi Dương Mạn Ny, mày lại quên rồi!”
“Lại không cẩn thận như vậy! Quá xấu hổ nha!”
Nàng cắn môi đỏ, nhỏ giọng mắng mình vài câu, còn đưa tay gõ đầu mình.
Buối sáng, vừa tỉnh ngủ thì luôn mơ mơ màng màng như vậy!
Đây không phải là để tên Diệp Mặc kia chiếm lợi rồi sao, còn cổ vũ cho anh ta tiến tới nữa! Chẳng may sau này, lá gan của anh ta càng lúc càng lớn thì phải sao làm! Đàn ông nha, bản sự càng lớn, tiền càng nhiều, thì càng không thành thật!
Nàng buồn rầu một trận, liền đi đến trước giường, thả lỏng bàn tay đang nắm vạt áo ra, cúi đầu nhin qua, dường như có thể nhìn thấy sạch sành sanh, mảnh vài viền ren màu đen ở bên trong cũng không che được cái gì cả.
Nàng run lên một lúc lâu, khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Cởi áo ngủ ra, nàng liền chui vào trong chăn, rồi dùng chăn quấn chặt cơ thể của mình, chỉ để lộ nửa gương mặt ở bên ngoài, cũng không biết nàng đang nghĩ gì mà gương mặt của nàng đỏ rất lâu, đôi mắt đẹp kia thỉnh thoảng lại lóe lên một vệt ánh nước.
“Ai nha! Nghĩ gì thế!”
Bỗng nhiên, nàng lắc đầu, kéo chăn trùm lên đầu, lại trằn trọc không ngừng ở trong chăn, phải nói là cực kỳ phiền não.
Diệp Mặc này, quả thực là một yêu tinh mà!
Dưới tình hình tâm phiền ý loạn này thì nàng cũng không ngủ nổi, liền bắt đầu mắng Diệp Mặc kia.
Giày vò rất lâu, nàng mới bất đắc dĩ mà chui ra khỏi chăn, lao vào tắm rửa rồi đi ra trang điểm làm đẹp, hôm nay không phải đi làm, nên nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng một chút, lại thay một bộ quần áo khá đoan trang.
Vừa ra khỏi phòng, nàng đã nhìn thấy bọn nhỏ ở trong phòng khách, liền tiến lên ôm ôm.
“Để dì ôm nào!”
Làm như vậy, mới không lộ ra là mình xấu hổ.
Bình thường Ngọc Tình đều dậy khá muộn, nên buổi sáng đều là nàng trông bọn nhỏ.
Về phần tại sao Ngọc Tình lại dậy muộn, thì tất cả đều tại Diệp Mặc này, nàng và Ngọc Tình hầu như không giấu nhau điều gì cả, tự nhiên cũng trò chuyện đến phương diện kia, nghe ý của Ngọc Tình, thì tên này lợi hại đến mức khó có thể tưởng tượng nổi!
Diệp Mặc làm bữa sáng xong, lại lên xem Ngọc Tình, lúc này mới đi xuống, trên người hắn đã thay một bộ âu phục.
“Tôi đi đây, có thể đến tối mới về!”
“Dương Mạn Ny quay sang, oán giận nói: “Lại đi xã giao à!”
“Không phải! Công ty có việc!” Diệp Mặc mỉm cười, cũng không nhiều lời, mà quay người đi đến nhà xe.