Khoảng thời gian này, hắn chuẩn bị ngâm mình trong phòng thí nghiệm, tranh thủ thời gian để kỹ năng Trí tuệ thăng cấp đến Đại sư.
Diệp Mặc không đi Thần Châu, mà đi đến tổng bộ của Nhân Hoa trước.
Văn phòng của tổng bộ nằm ngay cạnh tổng viện, trước kia hắn cũng từng đi qua vài lần.
Diệp Mặc vừa đến nơi, lập tức triệu tập tất cả quản lý cao tầng để họp.
“Họp? Ông chủ đến họp sớm như vậy? Mặt trời mọc phía tây à?”
“Không biết có chuyện gì nhỉ!”
Một đám quản lý cao tầng đều hơi mờ mịt, mê mang.
Vị ông chủ trẻ tuổi này rất ít khi quản lý, cũng rất ít khi đến đây, trái lại thì hay đi tổng viện và phân viện ở thành phố H nhiều hơn, cũng có quan hệ tốt với mấy vị viện trưởng kia hơn là đám người bọn họ.
Bọn họ cũng khá hiểu vị ông chủ này, vị này là một nhân vật hết sức lợi hại, không chỉ có tiền, mà còn có một thân y thuật cao siêu đến mức khó tin, là một thiên tài y học, cũng có những yêu cầu rất nghiêm ngặt trên phương diện quản lý.
Trong lòng bọn họ cũng khá kính trọng vị này.
Diệp Mặc vừa đi vào, thì trực tiếp tiến vào chủ đề chứ không nói nhảm.
“Cuộc họp hôm nay, tôi muốn tuyên bố vài chuyện. . . tôi đã có vài kế hoạch về sự phát triển của Nhân Hoa, sau này, Nhân Hoa sẽ không chỉ là bệnh viện chính quy nữa, mà còn muốn làm cả thẩm mỹ viện!”
“Tự xây dựng thì quá phiền, đi mua đi! Mua nhiều một chút, không cần lo về tiền, đây là danh sách các công ty và bệnh viện cần mua, mọi người đi liên lạc đi, cố gắng mua lại, giá cao hơn một chút cũng được, nếu người của Vân Bang cạnh tranh, thì trực tiếp tăng giá cho tôi, tăng càng cao càng tốt, không cần đau lòng cho tiền của tôi!”
“Còn nữa, tôi chuẩn bị mở rộng quy mô của chúng ta, tôi muốn số lượng bệnh viện của chúng ta phải tăng gấp năm lần trong vài năm tới, tôi muốn xây dựng một trung tâm y tế tiên tiến nhất, lớn nhất thế giới, khoản đầu tư sơ bộ là 50 tỷ!”
“Mọi người xem bản kế hoạch đi, đợi lát nữa thì thả tin tức cho phóng viên biết, tôi muốn càng nhiều người biết càng tốt, nhất là người của Vân Bang!”
Một đám quản lý cao tầng nghe xong thì đều ngu luôn.
Nhân Hoa cũng muốn mở thẩm mỹ viện?
Còn nữa, ông chủ đầu tư 50 tỷ dể xây dựng bệnh viện, thậm chí là xây dựng trung tâm y tế tiên tiến và lớn nhất thế giới á?
Chuyện này. . .chuyện này. . .chuyện này. . .
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm.
Quả thực là quá kinh người rồi!
Người nghe còn cảm thấy quá khó tin luôn!
Nhưng rất nhanh, có người đã ngửi thấy mùi, ông chủ đã nhắc đến Vân Bang vài lần, vậy mục đích của ông chủ chắc là Vân Bang! Chắc là muốn tranh giành với Vân Bang đây!
Có điều, chỉ là mấy cái bệnh viện nho nhỏ của Vân Bang, thì ông chủ đâu cần coi trọng như vậy nhỉ!
Hơn nữa, còn muốn đầu tư 50 tỷ, chuyện này. . .có lời không! Ngành này ở trong nước bây giờ vẫn chưa kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng may không kiếm được vốn về thì phải làm sao!
Song, ông chủ đã nói như vậy, thì bọn họ cũng không dám dị nghị, chờ đến khi ông chủ vừa đi, thì cả đám mới xôn xao một trận, sau đó mới bắt đầu làm việc.
……
Tám giờ sáng, Vệ Nhất Luân rời giường, rửa mặt một phen, lại ăn mặc ngon lành cành đào thì mới đi xuống, vừa vào nhà bếp thì đã thấy bóng người khiến cho anh ta thần hồn điên đảo kia.
“Mẹ nhỏ!”
Vương Kiều Kiều mắc một bộ áo ngủ màu hồng, hình như bên trong lại không mặc gì, nên có vài dấu vết khiến cho người ta mơ màng.
Đôi chân thon dài thẳng tắp kia giẫm lên một đôi dép lê màu hồng có hình hoạt hình, ngoài vẻ gợi cảm lại tăng thêm một ít đáng yêu dí dỏm.
Gương mặt không phấn son lại có một vẻ phong tình khác, chứ không còn vẻ yêu diễm như bình thường.
Vệ Nhất Luân đánh giá từ trên xuống dưới một phen, đám lửa trong lòng lại bắt đầu cháy hừng hực.
Nhìn thấy mấy người làm đều ở bên ngoài, bốn phía không có ai thì tâm thần anh ta lại nóng lên, tiến lên phía trước vài bước, cố tình áp vào lưng người ngọc, lại to gan mà dí mắt vào mái tóc của người ngọc, rồi ra sức hít hà, mùi thơm này khiến cho anh ta mê mẩn.
Khóe mắt Vương Kiều Kiều vẩy lên một cái, rồi lườm lại sau.
Thằng oắt con này, to gan thật đấy!
“Nhất Luân, dậy rồi à! Tôi làm ít Sandwich, cậu ăn một chút đi! Tôi mang lên cho cha cậu!”
Vương Kiều Kiều không để lại dấu vết nào mà lùi về sau, lại mỉm cười, mang thức ăn lên bàn rồi lắc mông rồi đi.
“Chậc chậc!”
Vệ Nhất Luân nhếch miệng đứng tại chỗ.
Anh ta còn chưa chiếm được chút lợi lộc nào cả!
“Chưa vội!”
Rất nhanh, anh ta đã thoải mái cầm cái Sandwich lên cắn một miếng, rồi cầm đi ra ngoài.
Tổng bộ y tế Vân Bang nằm ở Đế Kinh, họ cũng có vài cái bệnh viện ở đây, còn có không ít thẩm mỹ viện nữa.
Vệ Nhất Luân đi vào văn phòng, lại gọi người đi triệu tập đám quản lý cao tầng để họp.
“Tôi khác với cha tôi, tôi còn trẻ, cho nên muốn xông pha, muốn liều một phen. . . Công ty y tế Vân Bang chúng ta đang có danh tiếng không tốt lắm, đã đến lúc phải thay đổi rồi!”
“Chúng ta phải xây thêm bệnh viện chính quy, tiêu chuẩn cao, còn cần mua thêm vài bệnh viện nữa, chúng ta cần khuếch trương quy mô, mục tiêu của chúng ta chính là Nhân Hoa, chúng ta muốn vượt qua bọn họ!”
“Tôi cũng chuẩn bị đầu tư thêm vào phương diện phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên, mua cho tôi, có thể mua thì đều mua cho tôi, mọi người yên tâm, cho tôi ủng hộ tôi, hôm qua tôi đã bàn với ông ấy. . .”
Vệ Nhất Luân phát biểu rất hăng hái, ý chí sục sôi.