Trong nháy mắt, vô số tri thức phức tạp tràn vào trong đầu.
Diệp Mặc cảm nhận một chút.
Trí Tuệ cấp Đại sư càng thâm ảo, phức tạp hơn cấp Tinh thông nhiêu, cũng vượt xa phạm trù khoa học hiện tại, mỗi một lĩnh vực đều có những tiến bộ khá lớn, có loại cảm giác hơi khoa học viễn tưởng.
Ví dụ như vật liệu khoa học mới, hắn chỉ cần hơi suy nghĩ là có thể nghĩ ra một loại vật liệu tiên tiến vượt xa trình độ hiện giờ.
Chip cũng vậy, pin cũng vậy. . .cả chế dược sinh vật cũng như vậy.
Đồng thời, Diệp Mặc còn có thể cảm giác được, năng lực trí nhớ, phân tích, phán đoán của mình cũng có biến hóa không nhỏ.
Mỗi một kỹ năng thăng cấp Đại sư đều sẽ cải tạo cơ thể, kỹ năng này cũng không ngoại lệ.
“Sử dụng thẻ thăng cấp!”
Diệp Mặc thì thào, mở giao diện hệ thống ra để sử dụng thẻ kỹ năng.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Trí tuệ đã thăng cấp!]
Hệ thống vừa dứt lời, Diệp Mặc lại cảm thấy có vô số tri thức như dòng nước lũ tràn vào đầu, hắn cảm nhận một chút thì không khỏi nhíu mày, lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Ban nãy, khi còn ở cấp Đại sư thì hắn đã thấy hơi khoa học viễn tưởng rồi, nhưng các phương diện chỉ hơn khoa học kỹ thuật bây giờ một đoạn mà thôi.
Nhưng lên cấp Siêu Phàm, thì quả thực là vượt xa một trời một vực, còn xa hơn cả những gì hắn dự đoán.
“Chậc!”
Diệp Mặc nhếch miệng cười khổ.
Nếu như hắn lấy những kỹ thuật này ra thì không biết sẽ xảy ra chuyện đây.
“Từ từ rồi tính đi!”
Diệp Mặc hít một hơi thật sâu, kiềm chế nỗi kích động trong lòng.
Những thứ này không thể tùy tiện lấy ra được, bằng không thì sẽ mang lại rắc rối rất lớn, cho nên, vẫn nên khiêm tốn một chút, để mấy công ty Đông Đằng và Thần Châu từ từ đưa ra thì hơn.
Diệp Mặc đi xuống dưới, gặp Lâm Ích Phi ở văn phòng.
Lâm Ích Phi đang làm việc thì nghe thấy gõ cửa, ngẩng lên nhìn thấy Diệp Mặc thì nở nụ cười, nói: “Chủ tịch, ngài đi ăn cơm à?”
Giữa trưa rồi, chắc chắn chủ tịch muốn đi ra ngoài ăn cơm.
Sau đó, ông ta lại chau mày, nhìn chằm chằm vào người thanh niên kia với ánh mắt kinh ngạc.
“Ủa?”
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Sao vậy?”
Lâm Ích Phi run lên một lúc, rồi lấy lại tinh thần, cười nói: “A! Không có. . . không có gì, chỉ là cảm thấy chủ tịch có vẻ hơi khang khác!” Nhưng thần sắc của ông ta vẫn hơi hoảng hốt như cũ.
Khí chất chất của chủ tịch trở nên hơi khác biệt, nhất là cặp mắt vốn đã thâm thúy, sắc bén như có thể xuyên thủng nhân tâm kia, giờ đây đã nhiều hơn vài phần cơ trí và cảm giác tang thương.
Giống như là một trí giả không gì không biết, không gì không làm được vậy!
Nhưng rất nhanh, ông ta lại lắc đầu, lại cảm thấy mình hơi buồn cười.
Trong khoản thời gian này, chủ tịch chủ đạp nghiên cứu phát triển mấy loại thuốc mới đã triển lộ ra thiên phú rất khó tin, cho nên mình mới có loại cảm giác gần như sùng bái này đi!
Diệp Mặc mỉm cười, đi qua ngồi xuống.
Hắn chỉnh lại quần áo một chút, rồi cười nói: “Ngày mai tôi sẽ không đến!”
“A?”
Lâm Ích Phi ngơ ngác một chút, rồi lại gật đầu, phải rồi, người có tiền như chủ tịch thì sao có thể suốt ngày ngâm mình trong phòng nghiên cứu chút, phải đi hưởng thụ cuộc sống, bầu bạn với vợ còn, mà các hạng mục gần đây cũng sắp thành công rồi, chủ tịch ở lại cũng không có gì làm.
Ông ta vừa nghĩ đến mấy hạng mục kia thì lại nhíu mày vì phát sầu.
Hiện giờ, công ty đã có khoảng hơn ba mươi loại thuốc khác nhau, tất cả đều đang thử nghiệm lâm sàng chứ chưa tiêu thụ, ngày nào ông ta cũng chỉ biết ngóng trông, hy vọng nhanh chóng hoàn thành.
Diệp Mặc nghiêm mặt nói: “Tôi muốn nói với vài ông chuyện, về phương hướng phát triển của chúng ta!”
Lâm Ích Phi lập tức ngồi thẳng: “Chủ tịch, ngài có ý nghĩ gì?”
Diệp Mặc nói: “Tôi muốn làm thuốc kéo dài tuổi thọ!”
“Thuốc kéo dài tuổi thọ? Ý của ngài là. . .?”
Trước kia, cái khái niệm thuốc kéo dài tuổi thọ này, ít nhiều cũng có vài thành phần lừa gạt, nhưng bây giờ, nó đã không còn là giấc mơ, rất lâu về trước, cơ chế già yếu của cơ thể đã được nghiên cứu rõ ràng, cũng đã ra đời rất nhiều công ty nghiên cứu loại thuốc tập trung vào việc kéo dài tuổi thọ.
Ví dụ như công ty CD của một vị đại gia họ Lý ở Hương Giang đã từng chế tạo ra một loại thuốc kháng già yếu, bản thân ông ta cũng đang uống loại thuốc này, đến hơn 90 tuổi mà thân thể vẫn rất tốt.
Ở Âu Mỹ cũng có không ít công ty như vậy, trong nước cũng có vài nhà.
Có điều, những loại thuốc này đều được coi là sản phẩm chăm sóc sức khỏe, không có quá nhiều hiệu quả kháng già yếu, nếu thật sự muốn có hiệu quả tốt, thì phải uống loại thuốc hơn 1 triệu một viên giống vị đại gia họ Lý kia mới được, người bình thường có thể uống sao.
Loại thuốc này, đã định trước là không dành cho người bình thường rồi.
“Đúng là có thể làm!” Lâm Ích Phi hơi trầm tư một lát rồi gật đầu.
Đây cũng là một phương hướng nghiên cứu tốt, mà cũng rất hấp rất, bản thân mình cũng có thể thử một lần, nếu như quả thật có thể nghiên cứu ra một loại thuốc vừa rẻ vừa có hiệu quả tốt, vậy tuyệt đối là bán có thể bán chạy.
Thị trường thuốc kháng già yếu vẫn cực kỳ lớn!