Diệp Mặc trịnh trọng nói: “Chiều nay, hạng mục này sẽ được xét duyệt, ông tìm thêm một ít người, chiều nay tôi sẽ mở một buổi họp bàn về kỹ thuật, tìm mấy người đáng tin vào, lại ký một bản hợp đồng giữ bí mật nữa.”
“Vâng, vâng!”
Lâm Ích Phi lại hơi giật mình, không ngờ chủ tịch Diệp lại vội như vậy, nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, mà chỉ đồng ý ngay.
Chờ người đi ra ngoài, ông ta lại bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
“Thuốc kéo dài tuổi thọ. . . “
Hiện tại, Thần Châu đã có hơn chục loại thuốc mới, nhìn thì nhiều, nhưng chính thức có thể lấy ra, thì cũng chỉ có mấy loại thuốc hoàn toàn mới được nghiên cứu ra mà thôi.
Nhưng đám bá chủ kia thì đều sở hữu độc quyền hơn chục loại thuốc mới tự nghiên cứu ra, nội tình của Thần Châu vẫn kém một chút, nhưng nếu như Thần Châu có thể nghiên cứu được thuốc kéo dài tuổi thọ, vậy thì sẽ có cơ hội vươn mình trở thành một trong những bá chủ toàn cầu.
Có điều, quá khó!
Trước mắt thì kỹ thuật phương diện kháng già yếu và kéo dài tuổi thọ vẫn chưa thành thục, nên phí tổn rất là đắt.
Bỗng nhiên, tâm thần ông ta khẽ động, toàn thân không nhịn được mà run lên.
“Có phải . . .chủ tịch Diệp đã có phát hiện gì mới hay không?”
Nếu như không có phát hiện gì, vậy tại sao chủ tịch lại bỗng nhiên muốn làm thuốc kéo dài tuổi thọ, chắc chắn là vì đã có ý tưởng, cảm thấy có thể thành công nên mới làm, mà với thiên phú của chủ tịch, thì ông ta tin chắc là có thể làm ra.
Một khi loại thuốc này ra đời, thì tuyệt đối sẽ tạo thành oanh động cho giới y dược toàn cầu, cũng chính là cơ hội để Thần Châu bay lên.
Ông ta càng nghĩ càng kích động, liền đứng bật dậy, rồi đi tới đi lui trong phòng.
“Alo! Kiến Hoa à! Hạng mục kia cậu đừng làm nữa, để người bên dưới tiếp nhận đi, cậu qua đây làm nhiệm vụ khác, là chủ tịch đích thân bố trí, chiều này sẽ họp, lát nữa cậu ăn cơm xong thì lên đây, tôi sẽ nói tỉ mỉ cho.”
“Alo! Lão Trâu à?”
Lâm Ích Phi cầm điện thoại lên gọi vài cuộc, chẳng mấy chốc đã gom góm được một đoàn đội nghiên cứu phát triển.
Đầu tiên là ký hợp đồng giữ bí mật, sau đó ông ta mới nói cho mọi người hiểu, không ngoài dự đoán của ông ta, tất cả mọi người đều rất ngỡ ngàng.
Nhưng sau khi khiếp sợ thì mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại, bọn họ cũng đã được chứng kiến năng lực của chủ tịch, loại thiên tư tung hoành như thiên tài như yêu nghiệt kia, đúng là không gì là không thể.
Mà hạng mục này lại được đích thân chủ tịch sáng lập, nên tự nhiên là không có vấn đề.
Bọn họ lại bắt đầu thấy hưng phấn.
Đến buổi họp lúc chiều, Diệp Mặc lại nói một số tri thức, kỹ thuật cho bọn họ nghe, khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc, tiếp đó lại vô cùng kích động.
Xế chiều hôm đó, đoàn đội đã bắt đầu lao đầu vào việc nghiên cứu.
Chạng vạng tối, đi xuống dưới, trùng hợp lại gặp phải Trác Lâm.
“Anh Diệp!”
Trác Lâm cầm ví đứng ở cửa, dáng vẻ thanh tú động lòng người, cô vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì liền mím môi cười, có vẻ hơi ngại ngùng và câu nệ.
Diệp Mặc khẽ giật mình, liền dừng bước chân lại.
Vị thiên kim nhà họ Trác này không có vẻ đẹp khiến cho người ta giật mình kinh ngạc, nhưng khi cô bỏ đi lớp trang điểm nồng đậm trên mặt, thì lại có một loại khí chất thanh thuần xinh đẹp giống như em gái nhà bên, lại long lanh động lòng người.
Đến cả nước hoa trên người cũng rất thanh nhã, khiến cho người ta có một loại cảm giác thoải mái.
Diệp Mặc cười nói: “Vẫn chưa về à!”
“Ừm! Em đang chờ chị Đường!” Trác Lâm gật nhẹ đầu, cười thoải mái nói: “Lát nữa em sẽ dẫn chị ấy đi ăn cơm, rồi lại đi chơi!”
“Hay đấy!” Diệp Mặc mỉm cười.
Trác Lâm ở chung với đội trưởng Đường thì quá an toàn luôn, hắn chẳng có gì phải lo lắng cả.
Lúc này, Trác Lâm bỗng nhiên hơi nhăn nhó, ấp úng hỏi: “Anh Diệp, anh. . .”
“Sao thế?” Diệp Mặc thấy hơi kinh ngạc.
Trác Lâm do dự một lát, cuối cùng mới lấy hết dũng khí để hói: “Là. . .là chị Ninh. . .! Có phải anh rất thích xem loại ảnh chụp đó không?”
Trác Lâm nói xong thì hai gò má đỏ lên, lại còn khá nóng nữa.
Vấn đề này, cô đã muốn hỏi lâu rồi, thế nhưng mà, quả thật là hơi nhạy cảm nên cô không dám hỏi.
“Hả? Ảnh chụp gì? À!”
Diệp Mặc sửng sốt một chút, nhớ đến cái gì thì lập tức cười xấu hổ.
“Không không!” Hắn vội vàng lắc đầu.
Hắn thường xuyên lướt thấy những tấm ảnh đó ở trong vòng bạn bè, nhưng cũng chỉ liếc qua chứ không nhìn kỹ, tuy nhiên, công nhận là những tấm ảnh đó rất đẹp mắt.
“Vậy sao?”
Trác Lâm đánh giá Diệp Mặc một lúc, bỗng nhiên cô lại hé miệng cười, cô cảm thấy, anh Diệp nói một đằng nghĩ một néo, coi như anh Diệp đã có Tô Thiên Hậu, nhưng cũng không trở ngại việc anh Diệp thích xem mấy loại ảnh này nha!
Mị lực của chị Ninh, có ai có thể chống cự được chứ!
Ngay cả cô cũng không ngăn cản được nè!
Hai người chia tay khá lâu, cô lại thấy nhớ nơi to lớn và ấm áp của chị Ninh rồi.