“Anh Diệp, anh yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết đâu, kể cả chị Đường em cũng không nói!” Trác Lâm hé miệng cười một tiếng, tiến lên một bước, lại hơi nhón chân, đem môi dỏ dán lại gần bên tai Diệp Mặc, rồi nhỏ giọng nói.
Trên người anh Diệp, thơm quá nha!
Cô dùng chiếc mũi ngọc tinh xảo của mình đề hít hà, mùi hương kỳ dị này khiến cho cô hơi say mê, liền híp mắt lại, đồng từ từ từ tan rã, toàn thân sinh ra một loại cảm giác cực kỳ vui sướng.
Thình thịch!
Nhịp tim cũng theo đó mà bắt đầu gia tốc.
Cô bỗng nhiên cứng lại ở nơi đó, trong lúc nhất thời, lại không nỡ lùi lại, trái lại còn tham lam mà hít hà, mãi đến khi có tiếng bước chân xuất hiện thì cô mới tỉnh táo lại.
Trác Lâm quay đầu nhìn qua, lập tức hô lên một tiếng: “Chị Đường, chị ra rồi!” Sau đó, cô lập tức lùi lại sau, trên mặt lại lộ ra vài phần kinh hoảng giống như một con nai con đang hoảng sợ vậy.
“Ừm!” Đường Nguyệt Dao đi đến gần.
Nàng vẫn mặc một bộ âu phục màu đen, hiên ngang lại nhanh nhẹn như mọi hôm, trên mặt còn có một chiếc kính mắt, trên gương mặt xinh đẹp hình trái xoan của nàng thì vẫn là vẻ lạnh nhạt như mọi khi.
Nàng nhìn thoáng qua Lâm Lâm đang thẹn thùng, lại híp mắt mà trừng Diệp Mặc một cái, rồi nói: “Hai người. . .đang thầm thì cái gì?”
Tên này, sẽ không nói chuyện hôm trước ra đấy chứ?
“Không có. . . không có gì!” Diệp Mặc còn chưa kịp lên tiếng, thì Trác Lâm đã cuống quít lắc đầu phủ nhận, “Chị Đường, chúng ta đi thôi! Đi nhà em thay quần áo trước đã, sau đó em dẫn chị đi ăn rồi, rồi mình lại đi chơi một lúc!”
Cô nói xong thì vươn tay, lôi kéo người ngọc đi ra ngoài.
“Thật à?” Đường Nguyệt Dao hơi nhíu mày.
“Đương nhiên rồi! Đi thôi! Đi thôi!”
“Đi ăn một bữa cơm thì cần gì phải thay quần áo!”
“Đương nhiên là phải thay rồi! Chị Đường, chị mà chú ý cách ăn mặc một chút thì chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn! Có thể mê chết người luôn!”
Hai người vừa nhỏ giọng bàn luận vừa đi về phía xe.
Diệp Mặc đứng ở đó, đưa mắt nhìn hai cô gái rời đi rồi lại mỉm cười, hắn cũng leo lên chiếc xe của mình, rồi lái chậm rãi ra ngoài.
Diệp Mặc cũng chú ý đến chuyện lần trước, hai tên da trắng kia vẫn đang bị giam giữ, bắt cóc chính là một tội nặng, còn đánh người bị thương nặng như vậy nữa, cho nên căn bản là không thoát được.
Còn về phần vị Ishikawa tiên sinh kia, hình như người này đã xuất hiện, rồi được đưa đi rồi, bên phía chế dược Takeda cũng không có động tĩnh gì, còn Miki tiểu thư, thì hắn cũng không rõ cô ta đã đi hay chưa.
Trên đường về nhà, Diệp Mặc lại gọi mấy cú điện thoại, liên hệ người của Nhân Hoa để hỏi chuyện cạnh tranh với Vân Bang, kết quả vẫn khiến cho hắn thấy hài lòng, mới gần chục ngày mà Vân Bang đã bị kích thích đến mức nện không ít tiền.
Chỉ cần Vân Bang nhìn trúng, thì hắn sẽ cho người đi tranh giành, không ngừng nâng giá, nâng đến không thể nâng thì thôi.
Đương nhiên, hắn cũng dùng không ít tiền, thật ra thì còn nện nhiều tiền hơn Vân Bang, nhưng như vậy mới có thể khiến cho Vân Bang theo đến cùng, mãi cho đến khi họ không còn đồng nào thì thôi.
Diệp Mặc về đến nhà, đã là hơn bảy giờ.
Hắn đi nấu cơm, ăn cơm, lại chơi với bọn nhỏ, sau đó lại đi live stream, đến đêm thì đi ngủ.
Lại tắm một lần, Ngọc Tình từ phòng tắm đi ra, tay còn cầm khăn lông lau mái tóc ướt nhẹp, trên da thịt trơn bóng mềm mại của nàng vẫn còn có những giọt nước, và cả một vệt ửng hồng nhàn nhạt vẫn chưa rút đi.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ cũng hơi phiếm hồng, như là dư vị chưa tiêu.
Nàng bước đi, những giọt nước liền trượt xuống theo da thịt mềm mại và trơn nhẵn, rồi rơi xuống mặt sàn.
“Thuốc trường sinh bất lão?”
Nàng bĩu môi một cái, cười rực rỡ rồi dịu dàng nói: “Làm sao có thể, nhưng em cũng nghe nói đến một vài loại thuốc có thể giúp người ta sống lâu hơn, em nghe nói có vài đại gia và quy phụ đang uống mấy loại đó, nhưng nghe nói là khá đắt!”
Giọng nói của nàng trong veo, êm tai, dáng vẻ khi nói chuyện thì lại rất dịu dàng, ôn nhu.
Nàng lau khô tóc, lại lau lau người, rồi vứt khăn lông qua một bên, rồi mới tiến lại gần, dáng người duyên dang, gợn sóng mê người, khiến cho Diệp Mặc nhìn đến thất thần.
Nàng đi đến bên giường, ngồi xuống, lại cúi đầu, dùng đôi mắt đẹp tươi sáng mông lung kia nhìn qua.
“Anh nhìn cái gì vậy!”
Khóe môi nàng nhếch lên, nở một nụ cười rực rỡ.
Bỗng nhiên, nàng hơi cúi người, hôn nhẹ lên môi của Diệp Mặc một cái.
“Ai nha! Anh đè vào tóc em rồi!” Diệp Mặc thuận thế đưa tay ôm lấy vòng eo uyển chuyển của nàng, lại lăn về một bên, nàng lập tức hô nhỏ một tiếng, rồi mới gỡ mái tóc của mình ra, lại nói tiếp: “Ngủ đi! Muộn lắm rồi! Anh xem đi, ba giờ rồi đấy! Ngày mai có dậy nổi không!”
“Em đau thắt lưng. . .Được! Anh xoa bóp cho em một chút!”
Hai người vui đùa một trận, chẳng mấy chốc cả hai đã ngủ say.