Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1282 - Chương 1282. Dương Mạn Ny: Càng Lún Càng Sâu!

Chương 1282. Dương Mạn Ny: Càng lún càng sâu!
Chương 1282. Dương Mạn Ny: Càng lún càng sâu!

Hơn sáu giờ, Dương Mạn Ny tỉnh lại theo thói quen.

Nàng nghe ngóng một chút, liền nghe thấy vài âm thanh ở trong nhà bếp.

Dương Mạn Ny dụi dụi mắt, duỗi lưng một cái, trở mình trong chiếc chăn ấm áp, chỉ cảm thấy rất an tâm, nàng đã quen với cuộc sống như vậy rồi, khi không có Diệp Mặc ở đây thì trái lại nàng còn không quen.

Nàng chợp mắt thêm một lúc, rồi mới vén chăn rời giường.

“Nhất định phải che kín!”

Lần này, nàng vẫn nhớ kỹ phủ thêm một chiếc áo ngủ, che khuất cơ thể nở nang thành thục, lại kéo chặt vạt áo.

Nàng đi vào bếp lượn một vòng, ăn vụng vài miếng hoa quả, lại trò chuyện với Diệp Mặc vài câu, khi nghe thấy Diệp Mặc nhắc đến thuốc kéo dài tuổi thọ gì đó thì nàng hơi giật mình.

“Thuốc kéo dài tuổi thọ? Không phải lừa gạt người khác chứ?”

Diệp Mặc cạn lời, tức giận nói: “Tôi sẽ làm thứ lừa người đó sao?”

Dương Mạn Ny bĩu đôi môi đỏ nở nang, cười nói: “Chắc là . . . không nhỉ!”

Nàng chớp đôi mắt quyến rũ, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận kia, càng nhìn lại càng thấy thú vị, không khỏi bật cười thành tiếng.

“Cô cười cái gì?”

“Không có gì nha!” Dương Mạn Ny liếc mắt nhìn qua, lại duỗi hai ngón tay ngọc ra, lấy trộm một quả dâu tây, rồi lập tức nhét vào miệng, “Ừm! Dâu tây ngọt quá! Công ty của anh là công ty chế thuốc cơ mà, sao bây giờ lại làm thứ này rồi?”

Tuy rằng nàng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết thứ này không dễ làm.

“Công ty đó vẫn luôn làm mấy thứ cao cấp này mà!”

Khóe miệng Diệp Mặc giật giật vài cái.

Mấy khoản thuốc mới của Thần Châu, có cái nào không phải là tân tiến nhất trong ngành đâu.

“Là vậy sao!” Dương Mạn Ny hơi nhướn mày lên, hàm hồ nói cho qua, nàng vẫn còn đang bận nhai quả dâu tay trong miệng, vừa nuốt xuống thì lại thè lưỡi ra, liềm bờ môi đỏ một chút.

Môi của nàng dày hơn phụ nữ bình thường một chút, hình môi cũng càng sung mãn và gợi cảm hơn vài phần, cũng rất phù hợp với khí chất của nàng.

Dương Mạn Ny nhếch môi cười nói: “Được rồi! Công ty của anh rất lợi hại! Vậy khi nào thì mới có thể làm được loại thuốc này? Hiệu quả ra sao? Có công dụng trú nhan không?”

Nàng không quá quan tâm đến việc kéo dài tuổi thọ, mà càng quan tâm đến thanh xuân mỹ mạo của mình hơn, nếu như vừa già vừa xấu, đến cả sinh hoạt cũng không thể tự lo liệu thì sống lâu để làm gì.

“Có chứ!” Diệp Mặc gật đầu, sau đó, hắn lại bắt đầu phổ cập khoa học cho Dương Mạn Ny, nói một đống nguyên lý và thuật ngữ chuyên nghiệp.

Dương Mạn Ny nghe cái hiểu cái không, nhưng nàng cũng nghe rõ trọng điểm, chính là nếu có thể trì hoãn già yếu, vậy nhất định sẽ có hiệu quả trú nhan.

Sau đó, nàng hơi kinh ngạc: “Anh hiểu nhiều thế cơ à?”

Nhìn dáng vẻ của Diệp Mặc giống như là rất hiểu chuyện nghiên cứu này vậy, nhưng mà hiểu mới là lạ, Diệp Mặc cũng không học cái này, thời đại học còn học lập trình máy tính cơ mà?

“Hiểu sơ!” Diệp Mặc lấy lại tinh thần thì mỉm cười.

Ngọc Tình và Dương Mạn Ny đều không biết chuyện mình đi làm nghiên cứu, chỉ cho là hắn quản lý sự vụ ở công ty.

“Cũng đúng!” Dương Mạn Ny gật đầu.

Diệp Mặc cực kỳ thông minh, người anh rể kia của mình còn chẳng bằng nữa là.

Nàng lại giơ đôi tay trắng như phấn lên, làm động tác cổ vũ.

“Vậy các anh phải cố lên, nhanh chóng nghiên cứu loại thuốc này đi, để tôi còn mang cho ông nội mình vài hôm, thân thể cũng ông vẫn tốt, nhưng dù sao cũng đã cao tuổi, lại trải qua một ca phẫu thuật lớn như vậy, cho nên tôi cảm giác như tình trạng của ông càng ngày càng kém.”

Diệp Mặc cười nói: “Sẽ nhanh thôi!”

Dương Mạn Ny lại ăn vụng vài miếng hoa quả, lúc này mới quay người đi về phòng, vứt áo ngủ qua một bên rồi chui vào chăn.

Nàng nằm được một lúc, lại nghĩ đến biểu cảm của Diệp Mặc ban nãy thì nở nụ cười.

“Vừa rồi. . . anh ta thật đáng yêu!”

Diệp Mặc này, bình thường cũng không nói nhiều, suốt ngày làm mặt lạnh, khiến cho người ta cảm thấy một loại thần bí và lạnh lẽo, rất giống với mấy tổng giám đốc bá đạo ở trong phim.

Nhưng khi tức giận, lại lộ ra vẻ rất đáng yêu.

Nàng nghĩ nghĩ một chút thì lại hơi mê mẫn, hỗn loạn, miên man bất định, một số ý nghĩ sinh ra, lại để cho toàn thân nàng khô nóng lên.

Mơ mơ màng màng, nàng lại gặp phải một vài giấc mơ, cơ thể uyển chuyển nóng bỏng ở trong chăn bắt đầu không an phận và vặn vẹo, giống như là rắn nước.

Đến khi nàng tỉnh lại, chăn đã bị đạp xuống dưới chân, nhưng nàng không những không thấy lạnh, mà còn cảm thấy nóng chảy mồ hôi.

Nàng lười biếng cuộn mình lên, trong đầu lóe lên một vài hình ảnh trong mơ, đôi con ngươi vũ mị kia lại trở nên mê ly.

Đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lần nào nàng cũng cảm thấy hơi xấu hổ, còn cảm thấy hơi áp lực, nàng muốn giấu những ham muốn này đi, không dám nói cho ai biết, nàng cảm thấy, giấu đi là tốt nhất, nhưng bây giờ, nàng phát hiện ra, mình càng lún càng sâu rồi.

Điều này cũng làm cho nàng không biết nên làm gì cho phải.

Cũng không thể tiếp tục cả đời như vậy chứ!

Hết chương 1282.
Bình Luận (0)
Comment