Dương Mạn Ny nhìn thoáng qua thời gian, rồi giãy dụa bò dậy, kéo thân thể lười biếng vào trong phòng tắm.
Ngón tay ngọc kéo một cái, mảnh vải viền ren thấm đẫm mồ hôi bị nàng vo thành một đống, rồi ném vào cái sọt, sau đó liền lao vào tắm.
Chờ đến khi nàng đi ra, thì tự lẩm bẩm.
“Nhận cho Ngọc Tình, và cả bản thân mình thêm việc để làm đi!”
Khi tắm rửa thì nàng đã nghĩ rõ ràng, do bản thân mình quá nhàn, tinh lực quá nhiều lại không có chỗ phát tiết, cho nên mới nghĩ lung tung, còn thèm đàn ông! Chỉ cần bận rộn, vậy tất cả sẽ tốt thôi.
Đúng lúc, ngày mai anh ta phải đi rồi, mình và Ngọc Tình cũng phải tiếp tục làm việc, đến khi đó nhận thêm vài lời mời là được, hay là, mình ký thêm vài nghệ sĩ nữa nhỉ, như vậy mình cũng sẽ bận rộn hơn.
Nàng ăn mặc xong thì đi ra, nói cho Diệp Mặc biết suy nghĩ của mình.
“Được đấy!”
Diệp Mặc tất nhiên không có ý kiến gì.
Dù sao, hắn có thể trông con, Ngọc Tình và Dương Mạn Ny muốn làm thì hắn sẽ ủng hộ.
Chờ Ngọc Tình tỉnh dậy, Dương Mạn Ny lại bế hai đứa bé lên nhà, rồi nói chuyện này.
Tô Ngọc Tình nghĩ nghĩ rồi nói: “Chị Mạn Ny, hay la. . .hay là chúng mình mở một công ty đi, cùng nhau làm bà chủ, hợp đồng của em sẽ hết hạn vào năm sau, chúng ta không ký nữa.”
Ánh mắt Dương Mạn Ny liền sáng lên, vui vẻ nói: “Hay đấy!”
Hợp đồng của Ngọc Tình sắp hết hạn, hai người họ đã bàn qua, là sẽ không ký tiếp mà mở một phòng làm việc, như vậy thì có thể giữ bản quyền trong tay mình, mà công việc cũng tự do hơn.
Với danh tiếng của Ngọc Tình thì đã không cần dựa vào công ty rồi, các loại tài nguyên đều tự mình tìm đến cửa.
Hiện tại, trực tiếp mở một công ty, chính mình làm chủ, lại ký thêm vài ca sĩ và diễn viên, vậy chẳng phải tốt rồi sao.
Dương Mạn Ny nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười khổ: “Ý kiến hay! Có điều, chúng ta chưa từng mở công ty bao giờ!”
Nàng cảm thấy, mở phòng làm việc thì nàng vẫn có thể làm được, nhưng muốn thành lập một công ty từ con số không thì nàng chịu chết.
“Mua một cái là được mà!” Diệp Mặc ở bên cạnh nghe thấy thế thì mỉm cười nói: “Mua một cái công ty nhỏ, sửa tên, lại chiêu mộ một ít người, vậy chẳng phải xong rồi sao, cũng chẳng mất bao nhiêu tiền!”
“Điều này. . . cũng đúng!”
Dương Mạn Ny ngây ngẩn cả người, nàng vẫn chưa nghĩ đến biện pháp đơn giản lại thô bạo này, cũng chỉ là mấy kẻ lắm tiền nhiều của như Diệp Mặc này mới có thể nghĩ ra biện pháp nện tiền này thôi!
Dương Mạn Ny âm thầm chửi rủa một phen, lại bắt đầu hưng phấn trò chuyện với Ngọc Tình, hai cô gái đều tràn đầy phấn khởi và nhiệt tình.
……
Chưa đến 9 giờ, Tần Nhã chạy đến nhà hàng, bắt đầu làm việc.
“Bà chủ, hải sản hôm nay hơi ít, không đủ rồi!”
“Bà chủ, vừa có một hot girl mạng, nói là muốn tuyên truyền cho nhà hàng chúng ta, còn muốn ăn free, tôi xem thì thấy mới có 100 ngàn fan!”
Rất nhiều chuyện lung tung, nhưng nàng cũng quen rồi.
Nhà hàng đã mở được hơn nửa năm, việc kinh doanh khá là hot, dư luận cũng rất tốt, đã ngồi vững vị trí nhà hàng số một Đế Kinh, nàng cũng bề bộn nhiều chuyện, dạo gần đây còn có kế hoạch mở thêm một nhà hàng mới nên càng bận rộn.
Nàng vẫn còn phân vân, chưa quyết định được mặt bằng và phong cách của nhà hàng mới.
Tần Nhã đang phát sầu trong văn pòng, thì có nhân viên đẩy cửa vào, cười nói: “Bà chủ, Diệp tiên sinh đến rồi!”
Tần Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ u sầu trên gương mặt xinh đẹp của nàng đã bị quét sạch, thay vào đó là một nụ cười rực rỡ.
“Anh ấy đến rồi à! Hôm nay đến sớm thế!”
Tần Nhã nói xong liền đứng lên, lộ ra dáng người cực kỳ cao gầy, thon dài uyển chuyển, tỷ lệ vàng hoàn mỹ nhất như một người mẫu, một chiếc váy ngắn màu đen, cộng thêm một đôi tất đen mỏng manh, đã phác họa ra phong thái lung linh bay bổng, lại gợi cảm thời thượng.
Bờ vai tuyết nị, cánh tay trắng thon dài mảnh khảnh, tạo thành một vẻ tương phản mãnh liệt với chiếc váy đen, khiến cho da thịt của nàng càng thêm trắng nõn và mềm mại.
Đường cong của nàng có quy mô khá lớn, tuy không quá kinh người những lại vừa đủ, hoàn mỹ.
Đôi chân dài khỏe mạnh, săn chắc lại cân đối cực kỳ thu hút ánh mắt, nhất là lại được tân trang bằng một đôi tất đen, nên càng lộ vẻ gợi cảm và khiêu gợi.
Diệp Mặc đi vào bếp xem một vòng, rồi mới đi vào văn phòng.
“Ngày mai tôi sẽ về thành phố H, sau đó còn phải đi Thiên Hải với Thâm Thị để xử lý một vài chuyện, cho nên hôm nay đến sớm một chút.”
Tần Nhã ừ một tiếng.
Chuyến này, Diệp tiên sinh đã ngốc ở Đế Kinh hơn 20 ngày, mà hầu như trưa nào cũng đi qua đây ăn cơm.
“Hôm nay Tư Tuyền có việc, nói là có người bạn mời em ấy đi đến Đại học Đế Kinh chơi, nên vẫn chưa đến.”
“Đại học Đế Kinh?”
“Đúng vậy nha! Để tôi hỏi xem khi nào em ấy về!”
Tần Nhã ngồi xuống, một đôi chân dài sau cặp tắt đen hơi khép lại.
Diệp Mặc quét mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại một chút, tâm thần cũng hơi lay động.