Tần tiểu thư này là cao nhất trong tất cả mỹ nữ hắn từng thấy, cặp đùi này cũng là cặp đùi dài nhất, chỉ riêng đôi chân này thôi cũng đã đủ khiến cho người ta kinh ngạc rồi, chứ đừng nói đến dung mạo xinh đẹp và dáng người bốc lửa của nàng, đúng là một ngự tỷ nóng bỏng mà.
Đến cả tính cách cũng tương đối thẳng thắn.
Diệp Mặc dò xét một phen, liền rời ánh mắt đi.
Tần Nhã gửi mấy tin nhắn xong, thì ngẩng đầu lên nói: “Tư Tuyền nói, còn phải một lúc nữa, hay là anh chờ một lát đi, hoặc là, anh đi đón em ấy?”
“Cũng được!” Diệp Mặc gật đầu.
Dù sao trời vẫn sớm, lại không có việc gì làm, mà hắn cũng từng đi qua Đại học Đế Kinh nên cũng khá quen thuộc.
“Vậy . . . anh liên hệ với Tư Tuyền đi! Nhớ về sớm một chút nha!”
Tần Nhã mỉm cười, phất phất tay.
Diệp Mặc đứng dậy, đi xuống nha, lái xe đến Đại học Đế Kinh.
Khi hắn sắp đến nơi thì nhắn tin hỏi Kỷ Tư Tuyền một chút, nàng lại nói mình đang ở Đại học Thanh Hoa, hắn liền thay đổi lộ trình, dù sao hai nhà này cũng cách không xa.
Đại học Thanh Hoa.
Có mấy người đang dạo bước trên một con đường mòn ở trong vườn cây.
Người ngọc bên trái mặc một chiếc váy trắng xinh đẹp, bên ngoài còn khoác một chiếc áo khoác, tháng 11 ở Đế Kinh đã hơi lạnh rồi, người đi kẻ lại ở trên đường đều mặc áo khoác cả.
Trên đôi tay ngọc tinh tế của nàng còn cầm một chiếc ví màu trắng thuần.
Phía bên phải là một đôi nam nữ, nữ khoảng 25 26 tuổi, mặc một bộ đồ trắng, áo khoác hồng rất tịnh lệ, nam thì khoảng 28 29 tuổi, thân hình cao gầy, dung mạo đoan chính, trên người còn mặc một chiếc áo bông màu đen.
Đi được một đoạn, cô gái mặc áo hồng kia đưa tay chỉ vào vườn hoa ở cách đó không xa, cười nói: “Tư Tuyền, em xem kia, cúc thu nở rồi!”
Nơi đó, có một mảnh hoa cúc nở rộ, rực rỡ mê người.
Người ngọc bước nhanh qua, hơi cúi người để ngửi hương hoa, rồi thán phục nói: “Thật là xinh đẹp!”
Hai người ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì hơi ngơ ngác một chút.
Gương mặt xinh đẹp rung động lòng người kia còn đẹp hơn cả hoa, quả thật là tuyệt đại phong hoa.
Cô gái kia tỉnh lại rất nhanh, rồi khẽ cười gượng.
Cô ta thật sự không ghen tỵ nổi với một mỹ nhân như vậy.
Người đàn ông kia thì thất thần nửa ngày, lúc này mời lấy lại tinh thần, liền vội vàng rời ánh mắt đi, không muốn để cho bạn gái ở bên cạnh nhìn thấy vẻ dị dạng của mình.
Cô gái kia tiến lên, cười nhiệt tình nói: “Tư Tuyền, em còn xinh đẹp hơn kìa!”
Cô ta cũng biết một ít về thân phận của vị này, có thể nói là vô cùng khó lường.
“Nào có!”
Kỷ Tư Tuyền lắc đầu, lại tiếp tục thưởng thức mảnh hoa này, thỉnh thoảng còn tán dương vài câu.
Lại đi dong chơi thêm một đoạn, người đàn ông kia vươn tay chỉ về một tòa nhà cách đó không xa, nói: “Phía trước chính là tòa nhà văn phòng của ngành toán học bọn tôi!”
Kỷ Tư Tuyền nhìn qua rồi hơi gật đầu, nàng đang định cất bước đi tiếp thì điện thoại di động trong tay hơi rung lên.
“A! Chờ một lát! Người đón em đến rồi, em báo vị trí cho anh ấy đã!”
Nàng liền cầm điện thoại di động lên, gửi vài tin nhắn.
Cô gái kia cười nói: “Tài xế à?”
Những người như Tư Tuyền, chắc chắn là có tài xế riêng.
“Không phải!” Kỷ Tư Tuyền lắc đầu, trên gương mặt thanh lãnh và lạnh nhạt của nàng xuất hiện một nụ cười dịu dàng, nói: “Anh ấy là bạn của em, một người bạn rất thân, anh ấy làm đồ ăn rất ngon, anh ấy đến đón em đi ăn cơm!”
Cô gái kia nghe thế thì hơi sững sờ: “Bạn á? Còn làm đồ ăn rất ngon á?”
Là đầu bếp à?
Ngoại trừ thích vẽ tranh, thì Tư Tuyền thích ăn ngon nhất, chắc vị bạn trong miệng này của Tư Tuyền là một đầu bếp rồi!
Kỷ Tư Tuyền lại nói: “Đúng vậy nha! Đúng rồi, anh ấy không chỉ làm đồ ăn ngon, mà vẽ tranh cũng rất giỏi nữa!”
“A?” Cô gái kia lại sững sờ, cô ta thấy hơi kinh ngạc.
Là một họa sĩ biết làm đồ ăn ngon sao?
Cô ta lập tức cảm thấy hơi cổ quái, liền cùng bạn trai ở bên cạnh duỗi cổ ra, nhìn về bốn phía xung quanh, muốn xem người bạn trong miệng Tư Tuyền, đến cùng là nhân vật gì!
Đợi một lát, liền nghe thấy Tư Tuyền hô lên một câu, lại đưa tay chỉ về một phía.
“Đến rồi!”
Hai người họ liền nhìn về phía đó, đều trợn mắt há hốc mồm.
Đoạn đường phía trước, có một chiếc xe thể thao đen nhánh cực ngầu đang từ từ đi qua.
Người qua đường bốn phía đều ào ào ghé mắt qua.
Thẩm Nhược Mai trợn to mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Chiếc xe kia là của bạn Tư Tuyền? Đây. . . cũng quá phô trương, quá lộ liễu rồi!
Dù sao, nơi này cũng chính là đại học mà!
Tư Tuyền vẫn luôn khiêm tốn, tại sao người bạn này lại phô trương thế thế? Vừa nhìn thấy chiếc xe này, thì Thẩm Nhược Mai đã nghĩ đến mấy tên công tử bột, phú nhị đại không học thức không nghề nghiệp rồi!
Chờ xe dừng lại, một người mở cửa bước xuống xe, cô ta tập trung nhìn kỹ, thì lại ngẩn ngơ, ý nghĩ trong lòng lại kiên định hơn.
Tên này, chính là loại công tử bột không học thứ không nghề nghiệp đó rồi!
Tại sao Tư Tuyền lại làm bạn với loại người này nhỉ?
Ở độ tuổi này mà đòi vẽ tranh với làm đồ ăn rất giỏi ư? Có khả năng sao?