“Tư Tuyền, người em nói. . . là người này à? Anh ta. . . là ai vậy?” Thẩm Nhược Mai tiến lên một bước, lại gần Tư Tuyền rồi nhỏ giọng thì thầm, dáng vẻ cảnh giác này, chẳng khác gì đang nói là tên này không phải người tốt lành gì!
Bạn trai Nghiêm Vũ của cô ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
Đẹp trai như vậy, lại còn lái một chiếc xe thể thao mấy chục triệu, vừa nhìn đã biết là không phải một người đàn ông đàng hoàng đáng tin cậy!
Cơ bản đều là đám sở khanh, playboy!
Kỷ tiểu thư rất ngây thơ đơn thần, rất dễ bị mấy tên như này lừa gạt.
“Chị Nhược Mai, bọn em chỉ là bạn thôi!” Kỷ Tư Tuyền nói với giọng dịu dàng: “Con người Diệp tiên sinh rất tốt, anh ấy đối xử với em rất tốt, mà anh ấy còn rất giỏi nữa!”
Thẩm Nhược Mai nghe xong thì nhíu mày, lại nheo mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên đẹp trai kia, cô muốn quan sát tỉ mỉ một phen.
Thật ra thì cô cũng không phải người trông mặt mà bắt hinh dong, thực tế thì gương mặt này quá đẹp trai, cộng thêm chiếc xe kia khiến cho cô có ấn tượng đầu tiên không được tốt lắm.
“Anh ta rất giỏi? Giỏi cái gì chứ?” Thẩm Nhược Mai hừ một tiếng, trong lòng hơi khinh thường.
Ban nãy, Tư Tuyền nói người này làm đồ ăn và vẽ tranh rất giỏi, nhưng lại có thể giỏi đến mức nào, e rằng là do tên này biết sở thích của Tư Tuyền, cho nên mới hùa theo, tự biên tự diễn như vậy để dễ dàng lừa gạt trái tim thiếu nữ của Tư Tuyền, cô cũng không phải chưa từng thấy loại người này.
Kỷ Tư Tuyền nhíu mày suy tư mấy giây, rồi chợt cười nói: “Anh ấy. . . cái gì cũng giỏi hết!”
Nàng phải nàng nói quá, mà Diệp tiên sinh làm đồ ăn cũng giỏi, làm quần áo, vẽ tranh, ca hát, thiết kế. . . hầu như là cái gì cũng biết cái gì cũng giỏi hết.
Nhưng mà lời này rơi vào trong tai Thẩm Nhược Mai, thì lại khiến cho ý nghĩ đây là kẻ lừa gạt của cô lại kiên định hơn!
Nào có ai giỏi tất cả mọi thứ chứ!
Loại người này, không phải là lừa đảo sao! Chỉ là tiểu công chúa ngây thơ như Tư Tuyền mới tin mấy lời ngon tiếng ngọt như vậy.
Ngay sau đó, cô lại liếc mắt nhìn người thanh niên đang đi đến kia, trong lòng thấy hơi tức giận rồi.
Bạn trai cô ở bên cạnh cũng nhíu mày, ánh mắt cũng không tốt.
Diệp Mặc quét mắt nhìn qua hai người này thì thấy hơi buồn bực, sao hai người này có vẻ như không chào đón mình nhỉ, thậm chí lại còn có một chút chán ghét nữa?
“Đây là. . .?”
Kỷ Tư Tuyền tiến lên một bước, nghiêng người chỉ vào hai người rồi mở miệng giới thiệu.
“Đây là bạn của tôi, Thẩm Nhược Mai, quen nhau từ khi còn học vẽ tranh, chị Nhược Mai là giáo viên mỹ thuật bên Đại học Đế Kinh, vị này là bạn trai chị ấy, Nghiêm Vũ, giáo viên dạy toán học ở Đại học Thanh Hoa.
“A! Hai vị giáo viên à, xin chào, tôi là Diệp Mặc!” Diệp Mặc mỉm cười với hai người, rồi vươn tay ra.
Một người dạy nghệ thuật, một người lại dạy toán học, tổ hợp hai người này đúng là thú vị.
Tuy hai người hơi không tình nguyện, nhưng vẫn đưa tay ra bắt, mở miệng chào hỏi: “Xin chào!”
“Diệp tiên sinh, anh làm gì nha? Là người nơi nào?” Thẩm Nhược Mai hỏi, giọng nói còn mang theo kim.
Diệp Mặc cười nói: “À, tôi làm streamer, còn mở mấy công ty, nhà không ở phương nam chứ không phải ở Đế Kinh. . .”
“Ừ------! Không phải người Đế Kinh à!” Thẩm Nhược Mai lại lên tiếng, “Tư Tuyền, em đi luôn bây giờ sao? Vẫn sớm mà, hay là chúng ta đi dạo thêm một lát đi, Diệp tiên sinh, anh thấy sao? Trước kia anh đã từng đi dạo Đại học Thanh Hoa chưa? Chắc là chưa nhỉ! Vậy thì cùng đi dạo thôi!”
“Đừng lái xe, xe của anh quá phô trương, không thích hợp lái trong trường học đâu, nơi này chính là Đại học Thanh Hoa đấy! Chính là một địa phương rất thần thánh!”
Diệp Mặc nghe xong thì hơi nhíu mày.
Tất nhiên hắn cũng nhận ra ý tứ trong lời nói của vị Thẩm tiểu thư này.
“Đúng là lần đầu tiên đến đây, có điều, tôi đã từng đi qua Đại học Đế Kinh rồi!” Diệp Mặc cũng không giận, mà vẫn mỉm cười hiền lành như cũ.
Thẩm Nhược Mai hơi kinh ngạc: “Anh đi qua Đại học Đế Kinh rồi á?”
“Vài người bạn dẫn tôi đi qua một lần!” Diệp Mặc gật đầu.
Thẩm Nhược Mai ừ một tiếng.
Chắc là đi vào tham quan thôi!
Đại học Thanh Hoa và Đại học Đế Kinh, chính là hai đại học nổi tiếng và cao cấp nhất Hoa quốc, nên có rất nhiều người mộ danh mà đến, người như tên này thì chỉ có thể vào tham quan, chứ nào có tư cách học ở nơi đó chứ!
Những người có thể học ở hai trường đại học này đều là các thiên tài ngàn dặm có một! Không phải cứ có tiền là có thể vào học!
Nghiêm Vũ vươn tay chỉ về phía trước, mở miệng giới thiệu với giọng tự hào: “Vậy thì đi dạo chơi một lúc thoi, phía trước chính là khu nhà của ngành toán học bộn tôi, tôi mang mọi người vào xem một chút nhé, mấy ngành Toán Lý Hóa của Đại học Thanh Hoa chúng tôi rất mạnh, ngành toán học còn là mạnh nhất cả nước, rất nhiều giáo sư trong trường đều là chuyên gia nổi tiếng thế giới.”
Diệp Mặc nhìn về phía người ngọc bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cô đói không?”
Kỷ Tư Tuyền nhếch đôi môi anh đào nở nang, cười xinh đẹp nói: “Không quá đói, cứ đi dạo một lát đi, lát nữa chúng ta về nhà hàng cũng được!”
Nàng có rất ít cơ hội được đi dạo chơi với Diệp tiên sinh như vậy, lần gần đây nhất, chính là lần đi xem triển lãm tranh.
“Vậy thì đi dạo thôi!” Diệp Mặc gật đầu.