Thẩm Nhược Mai kia nhìn hai người một chút rồi cau chặt mày lại.
Tư Tuyền nói alf bạn, nhưng mà thái độ này lại không giống một người bạn bình thường chút nào, lẽ nào Tư Tuyền đã bị tên này lừa gạt, đã yêu mến tên này rồi?
Đi được vài bước, Thẩm Nhược Mai chợt cười nói: “Diệp tiên sinh, lúc nãy Tư Tuyền có nói là anh làm đồ ăn rất ngon, mà vẽ tranh cũng rất giỏi, trùng hợp thật, tôi là giáo viên mỹ thuật nên cũng biết một chút về tranh, hay là. . . chúng ta giao lưu một chút nhỉ!”
Thẩm Nhược Mai quyết định, phải vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đào này cho Tư Tuyền nhìn thấy, để Tư Tuyền tỉnh táo lại.
“Cũng được!” Diệp Mặc mỉm cười, vui vẻ nhận lời.
“Vậy tôi không khách khí nữa! Anh có biết họa sĩ nổi tiếng Monet của Pháp không? Anh thích bức tranh nào của ông ấy nhất? Anh cảm thấy phong cách của ông ấy thế nào? Anh biết ông ấy có bao nhiêu bức tranh được trừng bày ở điện Louvre không?”
“Anh biết, bức tranh ông ấy sáng tác trước khi chết, tên là gì sao?”
“…”
Thẩm Nhược Mai nhíu mày, mở miệng hỏi như bắn súng liên thanh.
Trong bụng cô lại rất đắc ý, rất nhiều vấn đề mà cô đưa ra đều rất nhỏ bé, coi như là người chuyên môn nghiên cứu lịch sử mỹ thuật cũng chưa chắc đã biết, dù có xem qua thì cũng chưa chắc nhớ nổi, chắc chắn tên này sẽ không trả lời được, ấp a ấp úng rồi làm trò cười cho thiên hạ!
Diệp Mặc hơi trầm ngâm một lát, rồi mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Tôi thích hết, nhưng nói là thích nhất, thì chính bức Mặt Trời Mọc kia. . .”
“Khi ông ấy sáng tác bức tranh này thì. . .”
Thẩm Nhược Mai càng nghe thì sắc mặt càng cứng đờ, vẻ hào hứng đắc ý trên mặt đã bị quét sạch, thay vào đó là vẻ kinh ngạc, chấn động, và không thể tin nổi.
Sao tên này lại biết tất cả những thứ này nhỉ, giống như là nắm rõ cuộc đời của Monet trong lòng bàn tay vậy, thậm chí, còn cực kỳ hiểu biết về giới mỹ thuật nước Pháp và toàn bộ châu âu khi đó nữa.
Cũng có lý giải rất sâu sắc với các loại trường phái và phong cách khác biệt.
Thoáng chốc, Thẩm Nhược Mai liền á khẩu, không trả lời được.
Cô chỉ biết sững sờ tại chỗ, không biết nên nói gì tiếp theo.
Sự hiểu biết của tên này còn hơn xa cả một giáo viên mỹ thuật như cô, thậm chí còn kỹ càng và tỉ mỉ đến trình độ biến thái.
Một người, có thể nhớ được nhiều thứ như vậy sao?
Nghiêm Vũ ở bên cạnh cũng hơi sửng sốt một chút, tuy rằng anh ta không hiểu nghệ thuật, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của bạn gái, thì anh ta biết ngay là tên này đã trả lời chính xác, xem ra tên này cũng không đơn giản nha!
Kỷ Tư Tuyền đi ở bên cạnh Diệp Mặc, nàng chỉ cúi đầu mím môi cười.
Diệp tiên sinh không chỉ vẽ tranh rất giỏi, mà lý luận cũng vô cùng lợi hại, nàng từng trao đổi giao lưu với Diệp tiên sinh nhiều lần cho nên cũng biết, và cũng cực kỳ bội phục.
Chị Nhược Mai lại còn muốn kiểm tra anh ấy, đây không phải là tự chuốc lấy khổ sao!
Nàng hơi do dự, không biết có nên tiết lộ thân phận của Diệp Mặc cho chị Nhược Mai biết không, nhưng nghĩ nghĩ thì lại không nói nữa.
Diệp Mặc thấy đối phương không nói gì nữa, thì hỏi lại một câu: “Thẩm tiểu thư, cô còn gì muốn hỏi sao?”
“Vậy thì. . .chúng ta không thảo luận nước Pháp nữa, nói về Italy. . .”
“Được rồi!”
Một lát sau, Thẩm Nhược Mai trợn trừng mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt, cảm giác giống như mình đang nằm mơ.
Tên này, lại biết tất cả mọi chuyện, bản thân mình chỉ biết sửng sốt nghe anh ta nói, còn mình thì không chen nổi một câu nào.
Tên này, khá đấy!
Cũng chịu khó học bài nha!
Vì theo đuổi Tư Tuyền, nên cũng bỏ không ít tâm tư nhỉ!
Đến khi lấy lại tinh thần, Thẩm Nhược Mai lại âm thầm hầm hừ vài câu, cô quy kết tất cả những thứ này đều là vì mục đích không thuần khiết.
“Thẩm tiểu thư. . .”
“Không có. . . không có vấn đề, xem ra, trí nhớ của Diệp tiên sinh không tệ nhỉ!” Thẩm Nhược Mai ê ẩm trả lời một câu, lại ám chỉ Diệp Mặc học vẹt mà thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.
Chỉ cần bỏ chút thời gian, tốn chút tâm tư, thì ai cũng có thể học vẹt cả!
“Cũng được!” Diệp Mặc chỉ mỉm cười.
Lúc này, Nghiêm Vũ mở miệng nói, muốn hóa giải bầu không khí ngột ngạt này.
“Đến rồi! Đến rồi! Nơi này là phòng làm việc của ngành toán học chúng tôi, toàn bộ tầng này đều là như vậy, phòng làm việc của tôi ở bên kia, mọi người biết phòng làm việc này là của ai không? Là của giáo sư Trần đấy!”
Hiển nhiên là bạn gái của mình đã thất bại hoàn toàn!
“Ồ! Giáo sư Trần không ở đây à, cửa vẫn mở, chắc là đi ăn cơm trưa rồi! Bên trong cũng không có gì đáng giá, chỉ có đống cúp kia là đáng tiền nhất, mọi người xem, những thứ này đều là các giải thưởng giáo sư Trần đã nhận được!”
Nghiêm Vũ đẩy một cánh cửa khép hờ, rồi dẫn một người đi vào, tham quan một đống cup trong hộc tủ, lại còn giới thiệu từng cái một.
Thẩm Nhược Mai nói với giọng hơi kiêu ngạo: “Nghiêm Vũ cũng từng nhận được giải thưởng, anh ấy là thiên tài toán học đấy!”
Cô nói xong thì còn nhìn thoáng qua bên kia, muốn khoe khoang ở trước mặt tên họ Diệp này một phen, nhưng mà nhìn lướt qua thì lại không thấy tên kia đâu, cô không khỏi sững sờ, liền ngay người nhìn quanh, lập tức kêu lên một tiếng.
“Anh làm gì vậy?”
Họ Diệp kia đang đứng ở bên bàn làm việc, tay còn cầm bút tô tô vẽ vẽ gì trên một chồng giấy.