Diệp Mặc dừng lại, vứt bút qua một bên, ngẩng đầu cười nói: “Không có gì, nhìn qua thôi!”
Nghiêm Vũ cũng quay người nhìn qua, sắc mặt liền biến đổi.
Đây chính là bàn làm việc của giáo sư Trần, đó chắc là chồng bản thảo của giáo sư Trần suy diễn toán học.
“Anh đừng có sờ mó lung tung!” Nghiêm Vũ thấy hơi tức giận, liền quát to một câu.
Tên này lại dám sờ vào đồ của người khác, đúng là không có giáo dục!
“Tôi chỉ nhìn xem thôi!” Diệp Mặc lại mỉm cười.
Nghiêm Vũ lập tức cười nhạo: “Anh xem có hiểu không?”
Đây chính là bản thảo của giáo sư Trần, đừng nói là tên này, mà coi như là anh ta thì có lẽ cũng không hiểu nổi, giáo sư Trần người ta là người chuyên giải quyết nan đề toán học nổi tiếng thế giới đó.
“Hiểu sơ!” Diệp Mặc mỉm cười, lại nhìn lướt qua tờ giấy trước người rồi mới tiến lại gần Kỷ Tư Tuyền.
Nghiêm Vũ còn chưa cười, Thẩm Nhược Mai ở bên cạnh đã bật cười thành tiếng: “A…! Anh còn hiểu toán học cơ à!”
Tên này, đúng là không biết xấu hổ mà!
Còn hiểu sơ nữa chứ!
Giáo sư Trần người ta là trình độ gì? Là mộ trong những nhà toán học đỉnh cấp nhất trên thế giới, người ta chỉ cần tùy tiện viết một công thức, thì người bình thường cũng đã không hiểu gì rồi, tên này hiểu được mới là lạ!
Diệp Mặc gật đầu nói: “Tạm được!”
Thẩm Nhược Mai thấy thế thì không khỏi lườm một cái, cô cũng không nói tiếp, da mặt tên này quá dầy, nói tiếp cũng vô dụng, chỉ là cô lại oán thầm và cười mỉa vài tiếng ở trong lòng thôi.
Nghiêm Vũ thì cười xùy một tiếng, lạnh lùng trừng mắt một cái, anh ta chỉ cảm thấy, tên này giả vờ giả vịt, dám khoe khoang ở trước mặt mình.
Kỷ Tư Tuyền ở một bên thì hơi nhìu mày, nàng thấy hơi khó hiểu.
Diệp tiên sinh cũng hiểu toán học sao?
Nghe nói trước kia anh ấy làm lập trình viên, học khối khoa học tự nhiên thì chắc cũng phải biết toán học nhỉ!
“Đi đi đi, ra ngoài thôi!”
Nghiêm Vũ sợ tên này lại sờ mó lung tung nên liền phất tay, gọi mọi người ra ngoài, đóng cửa lại, rồi anh ta lại dẫn mọi người đi đến phòng làm việc của mình xem một chút.
Anh ta còn nói bóng nói gió để dò hỏi, thì biết họ Diệp này chỉ học trường đại học bình thường, chứ không phải tốt nghiệp từ đại học nổi tiếng thì trong lòng lại càng khinh thường hơn.
Đi dạo thêm một lát, mọi người đi xuống dưới, hai người nhìn thời gian rồi nói tạm biệt.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi căn tin ăn cơm trước đi!”
“Tốt! Gặp lại sau!”
Kỷ Tư Tuyền gật đầu, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
“Thời gian vẫn còn sớm! Chúng ta đi dạo thêm một lát đi!” Nàng quay người, nhìn thoáng qua người thanh niên bên cạnh, khẽ cười nói: “Ngày mai anh đi rồi đúng không? Bao lâu thì sẽ về? Hay là. . .tôi cũng qua đó nhé?”
“Còn phải đi Thiên Hải và Thâm Thị nữa à? Vậy. . .tôi chờ anh trở lại cũng được!”
“Anh xem kìa, vườn hoa này đẹp quá!”
Hai người cất bước đi dạo, gương mặt vốn thanh lãnh lạnh nhạt của nàng lại một mực tràn ra nụ cười rực rỡ, “Chiều nay anh có bận gì không? Lát nữa ăn cơm xong thì đi với tôi qua nhà chị Tần xem một chút đi, tôi và chị ý vừa mới dọn sang nơi khác.”
“Hay là. . .anh cũng làm cho tôi vài bộ quần áo đi! Lễ phục này, quần áo mùa thu, quần áo mùa đông nữa này. . .”
Hai người vừa đi dạo vừa trò chuyện, đi dạo một vòng quanh trường rồi mới rời đi.
Đại học Thanh Hoa, trong căn tin.
Hai người Nghiêm Vũ v à Thẩm Nhược Mai đang ăn cơm, hai người còn vừa ăn vừa nói chuyện vừa xong.
“Tên kia quá biết diễn trò, lại còn hiểu sơ nữa, chắc là muốn trang bức, khoe khoang ở trước mặt Tư Tuyền thôi! Em nói cho anh biết, loại người này có tâm cơ rất sâu, vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi, chẳng phải là thấy Tư Tuyền xinh đẹp, trong nhà lại rất mạnh sao!”
“Chỉ bằng tên đó mà cũng muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga à, nằm mơ đi thôi! Cũng không nhìn lại bản thân mình là ai, trong nhà Tư Tuyền lợi hại đến mức nào! Tên đó làm sao xứng với Tư Tuyền được!”
Thẩm Nhược Mai không ngừng oán giận, xem thường.
Lại nghĩ đến chuyện mình bị tên kia nói cho á khẩu, không trả lời được câu nào thì cô lại giận không có chỗ phát tiết.
“Đúng đúng!” Nghiêm Vũ không ngừng phụ họa theo.
Cơm nước xong xuôi, hai người mới chậm rãi quay lại.
Vừa đến cửa tòa nhà thì gặp một người, Nghiêm Vũ lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Giáo sư Trần!”
Cách đó không xa, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, trên người mặc một bộ áo lông cừu màu xám, trên mặt còn có một cặp mắt kiếng, nghe thấy có người gọi mình thì liền quay người lại.
Khuôn mặt của ông ta hơi gầy gò, cách ăn mặc lại mộc mạc, thậm chí còn hơi lôi thôi lếch thếch, bên trong áo lông cừu là một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo đã bị mài hỏng do giặt quá nhiều lần.
“Tiểu Nghiêm!” Trần Trường Canh mỉm cười, ông cũng nhận ra người trẻ tuổi trong hệ này.
“Ăn chưa?”
Ba người chào hỏi đơn giản, rồi vừa cười nói vừa đi lên trên.
Nghiêm Vũ muốn nói lại thôi, anh ta muốn nói mình vừa dẫn người đi qua tham quan văn phòng của ông, nhưng mà nghĩ nghĩ thì cảm thấy không cần thiết, cho nên liền không nói nữa.