“Giáo sư Trần, hẹn gặp lại!”
Lên đến văn phòng, Thẩm Nhược Mai liền vẫy tay, lễ phép chào hỏi, lại đi theo bạn trai minh, cô chuẩn bị ở lại đây một lát, rồi mới về Đại học Đế Kinh.
Hai người đi vào văn phòng ngồi một lát, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng kêu la ở bên ngoài truyền vào.
Hai người cẩn thận lắng nghe thì hơi giật mình.
Sao tiếng kêu này giống với tiếng của giáo sư Trần thế?
“Có chuyện gì sao?”
Nghiêm Vũ đứng dậy, mở cửa, thò đầu ra xem.
Cách đó không xa, giáo sư Trần đang gõ cửa từng văn phòng một, rồi kích động hỏi: “Ai. . .ai đi vào phòng làm việc của tôi? Mọi người có nhìn thấy ai đã vào phòng làm việc của tôi không?”
“Không biết nữa! Có chuyện gì sao?”
Mấy phòng xung quanh cũng mở cửa, thỉnh thoảng lại có người tiến lên, tò mỏ hỏi: “Giáo sư Trần, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện lớn! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Giáo sư Trần kích động kêu lên: “Mọi người có nhìn thấy ai không? Mọi người thử nghĩ lại xem, có nhìn thấy ai không?”
“Giáo sư Trần mất đồ à?”
“Trường học chúng ta mà cũng có ăn trộm á? Đi xem camera giám sát đi! Chỗ kia có camera kìa, chắc chắn là sẽ biết ngay là ai thôi!”
Mọi người lại xôn xao một trận, nghị luận ầm ĩ, có người còn cho rằng có trộm.
Chuyện này rất hiếm thấy ở Đại học Thanh Hoa!
“Ăn trộm?” Nghiêm Vũ thì thào, anh ta và bạn gái liếc mắt nhìn nhau.
Ban nãy, bọn họ vừa đi qua văn phòng của giáo sư Trần, mà tên kia cũng động vào đồ của giáo sư Trần, nhưng nếu như nói là ăn trộm thì cũng không đến mức! Tên kia cũng rất có tiền mà, chỉ là hơi không có văn hóa mà thôi!
Mà văn phòng của giáo sư Trần thì cũng không có thứ gì đáng tiền mà!
Thẩm Nhược Mai nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Có phải. . .tên kia làm hỏng thứ gì của giáo sư Trần không?”
“Chắc là vậy rồi!” Nghiêm Vũ gật đầu, tiếp đó thì lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh ta không nên tự chủ trương, dẫn người vào văn phòng của giáo sư Trần, xảy ra chuyện như vậy thì anh ta cũng có trách nhiệm.
Đương nhiên, trách nhiệm của tên kia càng lớn hơn!
“Tên kia cũng thật là. . .” Nghiêm Vũ nhỏ giọng mắng vài câu, rồi mời đi ra khỏi phòng, tiến đến trước mặt giáo sư Trần, ngượng ngùng nói: “Giáo sư Trần, thật xin lỗi! Ban nãy tôi thấy cửa không khóa cho nên mới dẫn hai người bạn vào tham quan một chút, có thứ gì bị hỏng sao? Tôi sẽ bồi thường!”
Giáo sư Trần nghe thấy thế thì ngây ngẩn cả người, ông bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn qua bên này với ánh mắt đầy sao sáng.
Một giây sau, ông mạnh mẽ tiến lên một bước, dùng sức nắm chặt cổ tay của Nghiêm Vũ, lại kích động nói: “Hai người bạn này của cậu là ai? Bọn họ đi đâu rồi? Nói mau!”
Nghiêm Vũ lại sửng sốt, lại thấy mờ mịt.
Nhìn dáng vẻ này của giáo sư Trần thì không giống như là bị hỏng hóc đồ đạc gì cả, bởi vì ông không hề tức giận chút nào, mà chỉ có kích động và hưng phấn, anh ta cũng không rõ lắm, đến cùng là thứ gì mà có thể làm cho một nhân vật như giáo sư Trần hưng phấn như vậy?
Nghiêm Vũ lắp bắp nói: “Bọn họ. . .bọn họ đi rồi!”
“Haiz!” Giáo sư Trần nghe xong thì chán nản thở dài, rồi lại kích động nói: “Cậu mau mời người về đây đi! Tiểu Nghiêm, cậu khá đấy nhỉ, còn quen biết cả nhân vật lợi hại như thế rồi cơ đấy? Mời người đến mà cũng không nói với tôi một câu, để tôi chiêu đãi bọn họ cho tốt!”
Ông đang nói, thì bỗng nhiên lại quở trách: “Người trẻ tuổi các cậu, đúng là không hiểu chuyện mà!”
Giáo sư Trần cảm thấy, một trong hai người bạn của Tiểu Nghiêm này, tất có một vị là Đại thần trong giới Toán học, là nhân vật cấp Thái Đẩu, Hoa quốc rất rộng lớn, không phải chỉ có một mình Đại học Thanh Hoa bọn họ có nhân vật lợi hại, các đại học khác cũng có.
Có thể mời những nhân vật như vậy đến, thì mấy ông già nhưu bọn họ phải ra mặt chiêu đãi mới đúng, thừa dịp ông không ở đây mà đi dạo một chút thì gọi là gì!
Đây không phải là lạnh nhạt người ta sao!
“Cái. . .gì cơ?” Nghiêm Vũ đầy mờ mịt, không hiểu giáo sư Trần đang nói cái gì.
Nhân vật lợi hại gì cơ?
Hai người bạn mà anh ta nói, một người là Kỷ tiểu thư học nghệ thuật, một người khác thì là công tử bột, playboy, tuổi còn rất trẻ, không hề dính dáng gì đến hai chữ lợi hại cả.
Có phải giáo sư Trần đã nhầm lẫn gì hay không?
Nghiêm Vũ nhíu mày, lại mở miệng giải thích: “Giáo sư Trần, có phải. . . ngài nhầm lẫn gì rồi không? Hai người bạn của tôi đều là hai người trẻ tuổi, chỉ mới 23 24 tuổi thôi, tôi chỉ dẫn bọn họ vào xem mấy chiếc cúp kia, sau đó liền đi ra luôn!”
“Người trẻ tuổi!” Giáo sư Trần nghe thấy thế thì ngơ ngác một chút, ánh mắt cũng mờ đi.
Nếu là người trẻ tuổi thì chắc không phải rồi, vậy thì là ai đã để lại một đoạn công thức ở trên bản thảo của ông?
“Giáo sư Trần, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đám người vây xem cũng đều hơi mê mang, khó hiểu.
Giáo sư Trần lại kích động nói: “Tôi nói cho mọi người biết, ban nãy, có người vừa viết một đoạn công thức lên bản thảo đang tính dở của tôi, ban đầu, tôi còn tưởng rằng có người tùy tiện viết vài thứ để đùa tôi, nhưng mà khi tôi xem kỹ lại, quá ghê gớm luôn, đoạn công thức kia chính là phương pháp chính xác để giải nan đề này, nhưng tiếc là người kia chỉ viết có một đoạn!”
Ông nói xong thì lại lộ ra vài phần ảo não.