Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 129 - Chương 129: Tham Gia Hội Học Sinh Cũ

Chương 129: Tham gia hội học sinh cũ Chương 129: Tham gia hội học sinh cũ

Nửa tiếng sau, Diệp Mặc mới trở lại.

Nhân số đã giảm không ít, nhưng vẫn còn vài trăm nghìn người.

Diệp Mặc cũng không thèm để ý, tiếp tục luyện tập.

Một lát sau, nhân số lại tăng trở lại.

“Kỹ thuật của anh ta, là ở trình độ nào thế? Ai biết không?”

Giờ phút này, trong các cơ cấu MCN đều đang chú ý buổi live stream này.

Bọn họ còn mời rất nhiều những nghệ sĩ đàn piano chuyên nghiệp đến.

“Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng kỹ thuật của anh ta đã là cấp độ Đại sư rồi.”

“Đại sư?”

“Đúng thế! Tôi không biết anh ta luyện tập như thế nào, nhưng với tài nghệ này của anh ta thì thừa sức mở một buổi hòa nhạc cá nhân.”

Mọi người nghe thấy đáp án thì đều ngây dại.

Lại là trình độ cấp Đại sư!

Lúc trước làm ngọc thạch, thêu thùa, Figure…tất cả đều là trình độ của đại sư, thế mà bây giờ đến đàn piano cũng đạt đến cấp đại sư!

“Quái vật! Đúng là quái vật!”

“Nếu như có thể ký kết với anh ta, thì chúng ta kiếm đủ! Đừng nói là trong nước, cho dù là toàn cầu thì anh ta cũng sẽ nổi tiếng!”

Tâm thần của bọn họ đều trở nên cực kỳ nóng bỏng.

“Ký kết? Ký kiểu gì? Bao nhiêu người gọi điện thoại như vậy rồi, mà anh ta có thèm để ý đến ai đâu!”

Sau đó, bọn họ lại uể oải.

Người này đúng là rất kỳ lạ, phòng live stream có vài trăm nghìn người xem thế mà lại khóa chức năng khen thưởng, đến bây giờ vẫn không có một nhà công ty nào ký kết được với anh ta, dường như…anh ta không có hứng thú với tiền vậy.

Diệp Mặc luyện tập mãi đến tận 5 giờ chiều mới dừng lại.

Sau đó mang hai đứa bé về nhà nấu cơm.

“Anh còn biết đàn piano à?”

Tô Ngọc Tình về đến nhà, thì câu đầu tiên đã hỏi.

Mặt mũi nàng tràn đầy kinh ngạc và khó tin.

Chuyện này là Dương Mạn Ny nói cho Tô Ngọc Tình biết, sau đó Tô Ngọc Tình vào xem live stream thì rất kinh ngạc, trình độ này còn cao hơn cả nàng.

“Ừm! Anh có học qua một ít.” Diệp Mặc gật đầu.

“Đấy mà là một ít à?” Tô Ngọc Tình cười khổ.

Trình độ của Diệp Mặc đã lợi hại hơn rất nhiều nghệ sĩ piano chuyên nghiệp rồi.

“Đúng là quá đỉnh!”

Tô Ngọc Tình mở to đôi mắt xinh đẹp đánh giá Diệp Mặc, rồi mới nói với giọng thán phục.

“Xong rồi, em đi rửa tay đi rồi mình ăn cơm!” Diệp Mặc cười nói.

“Vâng! Tối nay mình ăn gì thế?” Nàng đặt túi xách xuống rồi đi rửa tay.

“Có một tôm mà em thích, còn có cả bò Wagyu và vài món rau, chẳng phải em bảo sợ béo à, nên anh làm mấy món ăn mà không bị béo.” Diệp Mặc nối.

“Thế thì tốt quá.” Tô Ngọc Tình đi đến bên bàn, rồi vui vẻ nói.

“Hôm nay em còn đau không?”

Ăn được một lát, thì Diệp Mặc hỏi.

“Hết đau rồi, tay nghề của anh quá giỏi, tháng sau lại để anh mát-xa cho em.” Tô Ngọc Tình vuốt ve bụng dưới của mình rồi cười nói: “Kế cả chị Mạn Ny còn nói là rất khó tin.”

Ăn cơm xong, Diệp Mặc bắt đầu thu dọn nhà bếp.

Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên.

Diệp Mặc cầm lên xem, hóa ra là hiệu trưởng Uông mời Diệp Mặc ngày mai trở lại trường học, tham gia một sự kiện ở trường.

“Mấy giờ vậy?”

“Hai giờ chiều, cậu nhất định phải đến đó.”

Hiệu trưởng Uông trả lời.

“Được rồi.” Diệp Mặc hơi do dự một chúng nhưng vẫn đồng ý.

Dù sao cũng là hiệu trưởng trường học cũ, không tiện từ chối cho lắm, với lại Diệp Mặc cũng không bận rộn gì, hai đứa bé có thể nhờ dì Vân chăm sóc.

Sáng hôm sau, Diệp Mặc làm một video về Figure, đến giữa trưa thì trở về nhà một chuyến.

Sau đó lại chạy đến đại học G.

“Lại quay về đây rồi.”

Đến cửa chính của đại học G, Diệp Mặc hơi xúc động khi nhìn thấy cánh cổng quen thuộc này.

Bốn năm đại học, Diệp Mặc đã lưu lại không ít kỷ niệm ở nơi này.

Diệp Mặc thả chậm tốc độ, từ từ lái xe vào trong.

Đỗ xe xong, Diệp Mặc xuống xe.

“Diệp Mặc?”

Đi được vài bước, Diệp Mặc liền nghe thấy có người gọi tên mình, âm thanh rất ôn nhu và dễ nghe, hơn nữa còn rất quen thuộc.

Diệp Mặc hơi giật mình, quay người lại, thì thấy một gương mặt xinh đẹp quen thuộc, không phải cô Trần Mộng thì là ai.

Trần Mộng đang đứng bên cạnh một chiếc xe Benz màu đỏ, trên người nàng mặc một chiếc áo lông màu xanh lam, bên dưới là một chiếc quần jean, đem phong thái uyển chuyển và bay bổng của nàng hiện ra rõ ràng.

Trên chân nàng còn đi một đôi giày cao gót màu trắng, khiến cho dáng người cao gầy của nàng lại càng trở nên thon dài và uyển chuyển hơn.

Trần Mộng đứng ở đó, vẫy vẫy tay với Diệp Mặc, trên gương mặt xinh đẹp còn lộ ra nụ cười rất nhiệt tình.

Gió thổi qua, khiến cho mái tóc đen nhánh của nàng bay múa trong gió…

Diệp Mặc nhìn đến mức hoảng hốt.

Khi còn học đại học, một đám học sinh nam đều rất thích nangfm có lúc còn sẽ ngồi xổm ở cổng trường để chờ nàng đến, cho nên trong trí nhớ của Diệp Mặc, có rất nhiều hình ảnh trùng hợp với hình ảnh đang diễn ra ở trước mắt này, khiến cho Diệp Mặc có một cảm giác déjà vu.

“Cô Trần!”

Một lát sau, Diệp Mặc lấy lại tinh thần rồi vừa cười vừa tiến lên.

“Sao em lại đến đây?” Trần Mộng cười hỏi.

“Em có chút việc!” Diệp Mặc nói.

“A! Em chờ cô một chút! Cô quên cái ví trong xe.”

Trần Mộng nhớ đến cái ví, liền cúi người chui vào trong xe.

Bình Luận (0)
Comment