Diệp Mặc hơi sửng sốt.
Người đẹp ở trước mắt khom người xuống, bờ mông được bao bọc bởi chiếc quần jean, lập tức lộ ra vẻ tròn trịa và đầy đặn hơn.
Cả đôi chân cũng lộ ra vẻ thon dài hơn.
“Em vừa nói mình đến làm gì cơ?”
Trần Mộng cầm ví, ngồi dậy rồi đóng của xe lại, quay sang nhìn về phía Diệp Mặc.
“Tham gia một cái sự kiện của hội học sinh cũ.” Diệp Mặc nói.
“Sự kiện hội học sinh cũ?”
Trần Mộng kinh ngạc hô lên một tiếng.
Đôi mắt xinh đẹp còn mở to ra vài phần.
Những người tốt nghiệp bình thường sẽ không được mời đến tham gia những sự kiện kiểu này, mà chỉ có những người có thành tựu kiệt xuất sau khi tốt nghiệp mới được mời tham gia.
Nhưng sau đó Trần Mộng lại gật đầu.
Thành tựu của Diệp Mặc cũng thuộc loại khá, so sánh với học sinh tốt nghiệp mấy năm nay thì cũng coi là ưu tú.
Nàng nhìn Diệp Mặc từ trên xuống dưới một lần, rồi cười xinh đẹp nói: “Cô nghe các em ở trong lớp nói, em đã có 17 triệu fan rồi à.”
“Cô còn nghe nói, em còn có một chiếc xe thể thao, rất giỏi!”
Gương mặt Trần Mộng hiện lên vẻ vui mừng và tự hào.
Đây là lứa học sinh đầu tiên của nàng.
Trần Mộng còn nhớ rất rõ, khi Diệp Mặc vào nhập học, chỉ là một cậu bé 18 tuổi ngây ngô, khác xa so với bây giờ.
“Tạm được à.” Diệp Mặc cười nói.
“Sự kiện diễn ra ở khu nhà hành chính, cùng đi qua đi, cô cũng muốn đi qua đấy.” Trần Mộng chỉ về phía khu nhà hành chính rồi cười nói.
Diệp Mặc gật đầu, bước đi theo sau nàng.
Tại đây gió hơn to, khiến cho mái tóc của Trần Mộng bị thổi bay, lướt nhẹ qua mặt của Diệp Mặc.
Diệp Mặc cảm thấy hơi ngứa ngứa, và còn ngửi thấy một mùi nước hoa có hương cam quýt rất dễ chịu.
Diệp Mặc rất quen thuộc với loại mùi này, khi hắn còn học đại học, cô Trần Mộng đã sử dụng loại nước hoa này, đến bây giờ vẫn chưa thay đổi.
“Thật ngại quá.”
Trần Mộng vươn tay giữ lấy mái tóc của mình.
Bàn tay của nàng rât trắng, năm ngón tay thon dài cực kỳ xinh đẹp.
“Những năm nay cô Trần Mộng cũng không thay đổi gì nhỉ.” Diệp Mặc quan sát nàng một chút rồi cười nói.
Trần Mộng năm nay đã 27 28 tuổi, dáng vẻ của nàng vẫn xinh đẹp dịu dàng như hồi mới đi dạy học, làn da của nàng được chăm sóc rất tốt, nhìn qua chỉ tưởng nàng mới 20 tuổi mà thôi.
“Cô già rồi mà.” Trần Mộng cười nói: “Cô nghe nói, em có con rồi đúng không! Không ngờ, người học sinh như em cũng đã có con rồi, mà người làm giáo viên như cô vẫn còn chưa kết hôn.”
“Cô còn nhớ năm đó…”
Hai người vừa cười nói vừa đi phía phía nhà hành chính.
“Cô Trần Mộng?”
Trên bậc thang có một người đàn ông trung niên dáng vẻ cao gầy khoảng 40 tuổi, người này còn đeo một cặp kính đen.
“Chào thầy Mã!
Trần Mộng ngẩng lên nhìn rồi mỉm cười.
Đây là thầy Mã ở bên học vụ.
“Vị này là…?” Thầy Mã dùng ánh mắt nỏng bỏng nhìn về phía Trần Mộng, rồi sau đó lại nhìn về phía Diệp Mặc, khi thấy Diệp Mặc thì khẽ cau mày.
Người này đẹp trai đến mức quá đáng.
Khẳng định không phải là giáo viên ở đây, nhìn tuổi tác cũng không giống với học sinh, chẳng lẽ là bạn của cô Trần Mộng?
“Em ấy là học trò của tôi, đã tốt nghiệp hai năm rồi, hôm nay tình cờ gặp mặp ở đây.” Trần Mộng cười nói.
“À, hóa ra là học sinh à.” Thầy Mã giật mình.
“À đúng rồi, thầy Mã, thầy ở bên học vụ, sự kiện hôm nay do thầy phụ trách đúng không?” Trần Mộng bỗng nhiên hỏi.
“Đúng thế, Cô cũng biết à?” Thầy Mã có vẻ hơi bất ngờ.
“Người học sinh này của tôi, được mời đến tham gia sự kiện này.” Trần Mộng nói với giọng tự hào.
Học sinh do nàng dạy dỗ, được mời về trường để tham gia loại sự kiện như thế này, đó chính là kiêu ngạo của nàng.
“Cậu ta?”
Thầy Mã hơi sửng sốt một chút, sau đó lại cười nói: “Cô Trần, cô nói đùa đúng không! Cô cũng đã nói cậu ta mới chỉ tốt nghiệp hai năm, cậu ta còn trẻ như vậy thì làm sao có thể nhận được lời mời tham gia sự kiện lần này chứ.”
“Việc này…”
Trần Mộng hơi giật mình, rồi quay sang liếc nhìn Diệp Mặc một chút.
Đúng là Diệp Mặc vừa nói, được mời tham gia sự kiện của trường mà nhỉ.
“Cậu ta nói thế với cô à? Cô Trần Mộng, cậu ta nói lung tung đấy, loại chuyện hoang đường này mà cô cũng tin à.” Thầy Mã lắc đầu nói.
Thầy Mã lại cau mày nhìn sang Diệp Mặc.
Tên này, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, mở miệng ra là bốc phét, chỉ có người đơn thuần như cô Trần mới có thể bị tên này lừa.
“Người trẻ tuổi, lần sau muốn chém gió thì chém nhỏ thôi, đừng chém những loại chuyện dễ bị chọc thủng này.” Thầy Mã quát khẽ.
“Diệp Mặc, em thật sự đến tham gia sự kiện lần này à, hay là … em gạt cô?”
Trần Mộng cũng hơi cau mày lại rồi nhỏ giọng nói.
“Em nói rồi mà, em tới tham gia sự kiện.” Diệp Mặc cười nói.
“Thế nhưng mà…” Trần Mộng hơi chần chờ rồi liếc nhìn thầy Mã.