Trước kia Đào Hiểu Bình cũng đã nghe danh công ty Đông Đằng này rồi, bọn họ đang tiến quân vào rất nhiều ngành nghề, không chỉ có chất bán dẫn, mà còn có máy drone, pin xe điện, công nghiệp người máy, điện tử nguyên khí. . .cũng có không ít thành tích ở các ngành nghề khác.
Nhất là pin, nghe nói đã gần leo lên top đầu rồi.
Tập đoàn này thật sự là quá lợi hại rồi!
Còn nữa, ở phương diện chất bán dẫn, Đông Đằng không chỉ làm phân đoạn chế tạo chip, mà còn phát triển nghiên cứu máy quang khắc, thiết kế chip. . .tất cả phân đoạn, chuyện này. . .lại càng không hợp thói thường!
Các công ty hàng đầu thế giới, người ta cũng không ôm nhiều phân đoạn như vậy mà!
Một công ty, không thể ôm toàn bộ dây chuyền sản xuất tất cả các phân đoạn được.
Nhất là khoa học kỹ thuật mũi nhọn như này!
“Đương nhiên, chênh lệch là vẫn có, khách quan mà nói, thì chỉ kém tầm chục năm thôi!”
Đào Hiểu Bình lại nói tiếp.
“Chục năm, nghe không nhiều, nhưng muốn đuổi theo cũng rất khó! Mọi người đừng chê lời tôi nói khó nghe, tôi cảm thấy, muốn vượt qua là không có khả năng, ít nhất thì trong vòng 50 năm, chúng ta sẽ không có cơ hội vượt qua!”
“Đương nhiên, thu nhỏ chênh lệch giữa hai bên thì vẫn có thể làm được!”
Mọi người nghe xong chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Nói một cách khách quan, thì những lời phê bình này không có vấn đề gì.
“Còn nữa, tôi cảm thấy, Đông Đằng chúng ta đầu tư quá rộng, ôm hết tất cả vào mình là không đúng, giống như máy quang khắc, chúng ta không nên làm mới phải, bởi vì nó phải đầu nhập quá nhiều nhân tài, tiền bạc, tài nguyên, chúng ta không gánh vác nổi!”
“Tôi đề nghị, chúng ta từ bỏ phương diện này, tranh thủ thời gian mua sắm một số máy quang khắc tiên tiến của nước ngoài, như vậy có lợi hơn.”
“Muốn nghiên cứu, thì cũng phải là viện nghiên cứu của quốc gia đi nghiên cứu, chứ không phải là chúng ta!”
Đào Hiểu Bình lại nói: “Bằng không thì số tài nguyên này sẽ uổng phí hết, còn không bằng dùng nó để đầu tư vào nghiên cứu và thiết kế chip, mọi người thấy tôi nói có đúng không! Tổng giám đốc Chu, theo tôi thì đây là quyết định sai lầm của tập đoàn!”
Đào Hiểu Bình càng nói thì càng kích động, lại cảm thấy đây là cơ hội để mình thể hiện tầm nhìn xa và cơ trí của mình, cũng mượn cơ hội này để Tổng giám đốc Chu và lãnh đạo tập đoàn nhìn thấy giá trị của mình, cũng để tập đoàn coi trọng mình hơn.
Tổng giám đốc Chu ở bên cạnh vẫn chỉ mim cười như cũ.
Thật ra thì Tiến sĩ Đào nói rất có đạo lý, nhưng Tiến sĩ Đào mới đến, cho nên vẫn chưa biết một số bí mật của tập đoàn.
“Tổng giám đốc Chu! Anh phải suy nghĩ một chút, nếu như chúng ta tiết kiệm số tiền này, thì có thể mua được bao nhiêu máy quang khắc chứ, nên cũng không cần tự nghiên cứu làm gì, không thể chuyện gì cũng ôm vào người được, đây chính là quyết định sai lầm của tập đoàn!” Đào Hiểu Bình lại hiện lên vẻ đau lòng nhức óc.
Đào Hiểu Bình còn đang định tiếp tục thuyết phục vị tổng giám đốc Chu, bỗng nhiên lại có một giọng nói trong sáng truyền đến.
“Vậy sao?”
Ông ta hơi sửng sốt một chút, liền quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một bóng người đang tiến lại gần, là một thanh niên cao to, mặc áo sơ mi trắng quần tây, cách ăn mặc đơn giản, nhưng lại đẹp trai đến mức lóa mắt.
Thanh niên bước nhanh đến đây, ánh mắt thì nhìn thẳng vào ông ta, khóe miệng cong lên, giống như cười mà không phải cười.
Vẻ mặt này, nhìn đến khiến cho ông ta thấy hơi đáng ghét.
Hiển nhiên là tên này nghe thấy những gì mình vừa nói, lại không đồng ý với quan điểm của mình, vậy thì quá buồn cười! Tên này có lai lịch gì đây, nhìn tuổi tác thì có lẽ chỉ là một nhân viên nhỏ, vậy mà cũng dám nghi ngờ một chuyên gia như mình?
Đào Hiểu Bình nhìu mày, không khách khí mà nói: “Cậu là ai? Chức vụ gì? Cậu có ý kiến với những gì tôi vừa nói sao?”
“Đúng là có chút ý kiến!” Diệp Mặc tiến lại gần, lại nháy mắt ra hiệu cho mọi người bên cạnh không cần lên tiếng.
Những người này đều là quản lý cao tầng của công ty chất bán dẫn, cũng đã từng gặp hắn, vị tổng giám đốc Chu, Chu Tùng Sơn này cũng là do hắn đích thân lựa chọn từ mấy người Trần Hữu Phúc đề cử.
“Ý kiến gì? Cậu thử nói ra xem nào!” Đào Hiểu Bình lạnh giọng quát nhé: “Lời nói của tôi có chỗ nào sai sao? Nếu như cậu không giải thích được, vậy tôi sẽ nhờ tổng giám đốc Chu phạt cậu!”
“Đầu tiên, ông nói không cần phát triển nghiên cứu, mà chỉ cần mua là được, cái này là không đúng, ông không hiểu hoàn cảnh hiện giờ sao? Ông có tiền, ông mua được không? Người khác thèm bán cho ông sao?”
“Cái này. . .” Giọng điệu của Đào Hiểu Bình hơi trì trệ.
“Còn nữa, ông nói là muốn đầu nhập nhiều tài nguyên vào thiết kế chip, nhưng trong mắt tôi, thiết kế chip quá đơn giản, không có chút độ khó nào, cho nên không phải là thứ quan trọng nhất!”
“Cậu. . . cậu mạnh miệng đấy!” Sắc mặt Đào Hiểu Bình lập tức đỏ lên, mắt trợn trừng trừng.
Ông ta là một chuyên gia trong ngành thiết kế chip, ông ta cho rằng, chip là một thứ vô cùng quan trọng trong ngành này, mà độ khó cũng rất cao, nhưng mà tên nhóc này lại là quá đơn giản, không có chút khó khăn nào, đúng là nói khoác không biết ngượng!
Đây không phải là khiêu khích ông ta sao!