Chạng vạng tối, Diệp Mặc về nhà nấu cơm
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc rời giường làm bữa sáng, lại cho hai đứa bé ăn no, chuẩn bị một chút rồi mang bọn nhỏ đi ra ngoài.
Ngồi xe hàng không Thần Tinh đến sân bay, rồi bay thẳng đến Thiên Hải.
Sau khi hạ cách, Diệp Mặc đến nhà cậu hai trước.
Diệp Mặc còn chưa cửa, đã thấy vợ chồng cậu hai đứng chờ sẵn ở cửa rồi, họ vừa nhìn thấy hắn, thì liền lộ ra nụ cười nhiệt tình, vui vẻ tiến lên nghênh đón.
“Tiểu Mặc đến rồi!”
Ban đầu, khi biết đứa cháu ngoại này phát tài thì vợ chồng bọn họ cũng không quá dễ chịu, muốn bỏ lòng kiêu ngạo xuống, nhưng lại không kéo nổi mặt, mãi đến khi biết đứa cháu ngoại này đã có hơn 10 tỷ, thì lúc này họ mới hoàn toàn chuyển biến.
Cũng không thể không nói, thật ra bọn họ cũng hơi sợ đứa cháu ngoại này.
Nhà bọn họ cũng chỉ có chút tiền mà thôi, trái lại thì thông gia cũng khá lợi hại, tài sản lên đến vài trăm triệu, cũng là một xí nghiệp có tiếng ở Thiên Hải, nhưng vẫn kém xa con số 10 tỷ, đây là độ cao mà bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi!
Huống chi, nghe Triết Hạo và Hân Vũ nói, thì bây giờ Tiểu Mặc đã không chỉ có chút tài sản đấy rồi, mà còn kinh khủng hơn những gì họ tưởng tượng nhiều, lại quen biết rất nhiều rất rất nhiều nhân vật ghê gớm.
Bọn họ cũng không rõ nhân vật ghê gớm trong miệng hai người Triết Hạo là ghê gớm đến mức độ nào, nhưng khẳng định là hai vợ chồng họ không tưởng tượng nổi.
Tất nhiên là bọn họ cũng rất vui mừng, cũng hơi xúc động, thổn thức, càng nhiều hơn là hâm mộ.
“Cậu hai, mợ hai!”
Diệp Mặc ôm hai đứa bé xuống xe, chào hỏi một tiếng, rồi lại đi gặp ông bà ngoại, người một nhà cùng nhau ăn cơm.
Hắn để hai đứa bé lại chơi với ông bà ngoại, còn mình thì đi đến công ty chất bán dẫn của Đông Đằng.
Cái công ty này, được thành lập từ các công ty chất bán dẫn trong thành phố, Đông Đằng đã thua mua rồi sát nhập tổ kiến lại thành công ty này, từ nghiên cứu phát triển, chế tạo máy quang khắc, cho đến thiết kế chế tạo chip. . . toàn bộ dây chuyền sản xuất đều đầy đủ.
(Chính xác là ‘chất bán dẫn’ nhé ae)
Diệp Mặc dừng xe trước cửa khu xưởng chính, lấy thẻ thông hành ra, rồi đi vào.
Lúc này, trong khu công nghiệp, một đoàn người đang đi dạo, hình như họ vừa cơm nước xong.
Đi dạo được một lát, có một người trong mấy người đi đầu, bỗng nhìn về phía người bên cạnh, chợt lên tiếng hỏi thăm.
“Tiến sĩ Đào, tham quan một buổi sáng rồi, anh có cảm tưởng gì không? Anh cảm thấy, trình độ của công ty chất bán dẫn Đông Đằng đã đến mức độ nào rồi, còn kém kỹ thuật tân tiến nhất thế giới bao xa?”
“Anh có ý kiến gì về sự phát triển tương lai của công ty không? Không cần lo lắng, cứ nói đi, chúng tôi muốn nghe ý kiến của chuyên gia từ nước ngoài về như anh, anh cũng là người có tư cách phê bình nhất!”
Người đàn ông bị hỏi hơi giật mình.
“Phê bình?”
Người này khoảng 40 tuổi, thân hình cao gầy, trên người mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, trên mặt còn có một gọng kính bạc, còn có một loại khí chất đặc thù của các kỹ sư.
“Đúng vậy! Cứ nói đi!” Bên cạnh là một người đàn ông mặt đầy hòa nhã, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều.
“Tổng giám đốc Chu, nếu như anh đã nói như vậy, thì tôi liền nói thẳng vậy!” Đào Hiểu Bình mỉm cười, đưa tay đẩy gọng kính mắt một cái, lại lộ ra vẻ do dự, giống như là đang tổ chức lại ngôn ngữ.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn qua.
Vị Đào Hiểu Bình, tiến sĩ Đào này đã từng làm việc ở xí nghiệp chất bán dẫn nổi tiếng ở nước ngoài, là bọn họ dùng nhiều tiền để mời về, người ta đã lăn lộn trong nghề này vài chục năm rồi, cho nên rất hiểu tình trạng trong ngành.
Ý kiến của vị này, cực kỳ có giá trị tham khảo.
Một lát sau, Đào Hiểu Bình mở miệng nói: “Nói thật, tôi cũng rất kinh ngạc, ban đầu, tôi cho là ngành chất bán dẫn trong nước rất lạc hậu, phải kém các công ty hàng đầu vài chục năm là ít, nhưng không ngờ, giờ xem qua thì cũng bị giật nảy mỉnh.”
“Quý công. . .À! Kỹ thuật của Đông Đằng chúng ta còn cao hơn những gì tôi tưởng tượng, tuy rằng vẫn còn kém mấy công ty hàng đầu kia, nhưng chênh lệch lại nhỏ hơn tôi nghĩ nhiều.”
Giọng điệu của Đào Hiểu Bình lại có chút sợ hãi thán phục.
Trước khi đến đây, ông ta cảm thấy ngành nghề này trong nước đã bị tụt lại phía sau vài chục năm là ít, hình như chỉ có một công ty là tạm được, còn lại thì đều là đồ bỏ đi, nhưng không ngờ hôm nay đến xem, thì lại khiến cho ông ta giật nảy cả mình, kỹ thuật của Đông Đằng còn khiến cho ông ta cảm thấy khó tin.
Tuy rằng vẫn kém mấy công ty hàng đầu, nhưng cũng đã rất khá, có thể coi là công ty hạng hai rồi, chênh lệch chỉ khoảng chục năm mà thôi.
Hiện giờ, các công ty hàng đầu đã sản xuất hàng loạt chip 3nm, mà Đông Đăng đã có thể chế tạo 14nm, cho nên cũng không tính là quá kém.
Chuyện này đúng là rất khó tin!
Mà nghe nói, công ty này của Đông Đằng được sát nhập từ mấy công ty chất bán dẫn, mà mấy công ty đó cũng chả có danh tiếng gì đáng nói, vậy tại sao kỹ thuật đột nhiên tăng mạnh như vậy rồi?
Tốc độ phát triển kỹ thuật này cũng quá nhanh rồi!