Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1294 - Chương 1294. Tần Nhã: Lần Sau Lại Mời Anh Ấy Đến!

Chương 1294. Tần Nhã: Lần sau lại mời anh ấy đến!
Chương 1294. Tần Nhã: Lần sau lại mời anh ấy đến!

Cơ thể người ngọc run lên khi thước dây lạnh lẽo vòng qua cái cổ trắng ngần, hai gò má của nàng cũng phiếm hồng.

Nàng khẽ cắn môi đỏ, cơ thể như đang run rẩy.

Ngay cả đôi mắt đẹp vẫn luôn thanh lãnh và không linh, thì nay đã tràn đầy xấu hổ.

Nàng cảm thấy để Diệp tiên sinh vẽ tranh cho mình cũng không có gì, song, để anh ấy đo đặc cơ thể thì nàng vẫn thấy hơi thẹn thùng, khoảng cách gần như vậy, khiến cho nàng còn có thể cảm nhận được hơi ấm tản ra từ người anh ấy.

Mặc dù đôi tay thon dài trắng nõn kia chưa chạm vào cơ thể nàng, mà chỉ có cái thước dây kia thôi, nhưng nội tâm nàng vẫn luôn có cảm giác khác thường.

Thước dây dần dần từ xuống, đo đặc từng nơi trên cơ thể nàng, một vòng lại một vòng, mãi cho đến đôi chân ngọc kia.

“Nhẹ thôi, tôi sợ buồn!” Nàng nhẹ nhàng nâng chân ngọc lên, nhỏ giọng căn dặn một câu, khuôn mặt đã đỏ bừng.

“Được!” Diệp Mặc gật đầu.

Cái này, thì hắn vẫn có chút kinh nghiệm, liền dùng tay nâng nhẹ bàn chân ngọc tinh xảo lên, lại dùng thước dây do từ gót chân đến đầu ngón chân.

“Xong rồi!”

Diệp Mặc thu thước dây, đứng dậy, ánh mắt vẫn không dám nhìn vào nàng.

“Sau khi trở về, tôi sẽ thiết kế mấy bộ lễ phục, và quần áo bình thường, lại thiết kế thêm vài kiểu dáng và phong cách, sau đó sẽ gửi cho cô xem, cô thích cái nào thì tôi sẽ bắt tay vào làm, đến khi xong sẽ gửi qua!”

“Ừm! Được! Tôi. . .đi thay quần áo trước!” Người ngọc nhỏ giọng đáp lời, lại bước chân trần đi qua cầm đồ ngủ, rồi cúi đầu đi ra ngoài.

Lúc này, Tần Nhã đã thay quần áo xong, đang ngồi trong phòng khách, nàng nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền đi ra thì hỏi: “Xong rồi?”

Kỷ Tư Tuyền lên tiếng: “Xong rồi nha! Rất nhanh!”

“Tư Tuyền, chị nói cho em nha, ban nãy. . .” Tần Nhã đứng dậy, đi theo Tư Tuyền vào phòng, lại tràn đầy phấn khởi mà nói: “Sắc mặt và ánh mắt của anh ấy cứ là lạ, cảm giác còn khẩn trương và thẹn thùng hơn cả chị nữa, chị còn sợ anh ta không nhịn được. . .”

Kỷ Tư Tuyền vừa mặc quần áo, vừa cười nói: “Diệp tiên sinh. . .anh ấy vẫn rất chuyên nghiệp!”

Nàng cũng nhận ra biểu cảm xấu hổ và khác thường của Diệp tiên sinh, con mắt còn không dám nhìn thẳng vào nàng, động tác cũng rất cẩn thận, như là sợ chạm vào người nàng vậy.

Vui đùa một trận, Tần Nhã lại ngồi xuống một bên, cảm khái một câu: “Có điều, anh ấy vẽ đẹp thật!”

Nếu như trình độ của Tư Tuyền là 60 điểm, vậy trình độ của Diệp tiên sinh phải là 1000 điểm, căn bản là không cùng một đẳng cấp, người ta là đại sư, không, thậm chí còn lợi hại hơn cả đại sư nữa, nào có đại sư nào vẽ được một bức tranh như thế trong thời gian hơn một giờ chứ.

“Đúng vậy nha!” Kỷ Tư Tuyền than nhẹ, trong lòng cũng rất hâm mộ.

Nàng cực kỳ hâm mộ tài hoa của Diệp tiên sinh.

Bỗng nhiên, Tần Nhã lại nói: “Lần sau, phải để anh ta vẽ cho chị một bức tranh khác mới được!”

“Thật á?”

“Đùa thôi!” Tần Nhã cười nói: “Sao có thể làm phiền anh ấy lần nữa chứ, mặt mũi của chị cũng không được như em. . . bức tranh này, treo đâu bây giờ? Hay là. . . treo ở phòng khách? Không được không được! Chẳng may có khách đến thì rất xấu hổ, vẫn nên treo ở phòng ngủ thì hơn!”

“Phải chờ nó khô trước đã!”

“Phải chờ bao lâu?”

“Nhanh lắm, cứ bỏ ra ngoài ban công cho thông gió đã. . .”

Hai người nói chuyện một lát rồi mới đi ra ngoài, quay lại phòng vẽ tranh.

Diệp Mặc uống ngụm nước Tần Nhã đưa cho, rồi vội vàng nói: “Không có chuyện gì khác, thì tôi đi trước nhé!”

“Ừ! Được!” Tần Nhã hơi giật mình, rồi lại bật cười.

“Đi thong thả nha!” Nàng tiễn Diệp Mặc ra cửa, lại đưa mắt nhìn Diệp Mặc đi vào thang máy, lúc này mới đóng cửa phòng, quay lại cười nói với Kỷ Tư Tuyền: “Nhìn dáng vẻ của anh ta kìa, ai không biết thì còn tưởng chúng ta hù dọa anh ta đấy! Chị em mình đáng sợ như thế à?”

Nàng cảm thấy, chuyện này cực kỳ thú vị.

“Lần sau, bọn mình lại mời anh ta đến nhà, xem anh ta có dám đến không. . .”

Diệp Mặc quay lại xe, ngồi một lúc để tỉnh táo lại.

Bất kể Kỷ tiểu thư hay là Tần tiểu thư, đều là đại mỹ nhân tuyệt sắc, nếu chỉ tính dung mạo thì Kỷ tiểu thư còn có thể sánh vai với Ngọc Tình, bất kỳ một người nào cũng có mị lực cực kỳ lớn, huống chi là cả hai người đứng cạnh nhau.

Vất vả lắm Diệp Mặc mới lấy lại tinh thần, đè nỗi lòng xao động nơi trái tim xuống.

“Vị giáo sư kia tìm mình?”

Diệp Mặc vừa khởi động xe, thì nhận được tin nhắn Wechat của Kỷ Tư Tuyền, nói rằng vị giáo sư kia muốn mời Diệp Mặc qua trường.

Hắn mỉm cười, biết ngay vị giáo sư Trần này sẽ nhận ra mà.

Nhưng hắn cũng lười đi.

Thật tế là do quá phiền phức, nếu như bị người ta hỏi hắn học ở đâu thì lại rất khó trả lời.

Diệp Mặc nhìn thời gian, đã ba giờ hơn, hắn tính toán một chút, đầu tiên là chạy đến Nhân Hoa một chuyến, lại đi Hoa Thiên An Phòng một chuyến, còn mấy nơi như châu báu Linh Tú, khách sạn Bảo Duyệt, ẩm thực Diệp thị. . .thì hắn lười đi.

Hết chương 1294.
Bình Luận (0)
Comment